Cả Đời Không Quên

Chương 2: Chương 2: Chúng ta đều ngốc




Trở lại văn phòng, Liên Hách Duy cởi áo sơ mi trên người, giữa chừng anh mới phát hiện toàn thân đều vấn vít mùi hương của cô. Anh nhắm mắt lại, xoa nhẹ ấn đường, cái ôm vừa nãy chính là lần tiếp xúc thân mật nhất của họ kể từ khi quen biết.

Anh vừa hoàn thành một hạng mục, lê cơ thể mệt mỏi đi tắm rửa sạch sẽ rồi trốn lên ban công phơi nắng nạp thêm năng lượng, nhưng không thể ngờ, một cái cúi đầu, lại trông thấy Cố An Mạt đứng dưới sân hiên tầng một hưởng thụ gió biển.

Có lẽ cảnh sắc trước mắt làm cô mê mẩn, còn anh mê mẩn, chính là cô.

Cảnh tượng vốn đẹp đẽ bị một câu “A Nhạc” của cô khiến anh hoàn toàn tỉnh trí, đúng vậy, sự thật vô tình nhắc nhở anh, cô là người phụ nữ của Trịnh Nhạc.

Anh đã sớm biết, từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã biết.

Khi đó cô nắm tay Trịnh Nhạc, như chú chim nhỏ nép vào người cậu ta, nở nụ cười ngọt ngào, ngượng ngùng nói với Liên Hách Duy: Xin chào, tôi là Cố An Mạt.

Từ lúc bắt đầu Liên Hách Duy đã biết, bất kể chuyện gì chỉ cần liên quan đến Cố An Mạt, nhất định không thể tránh khỏi hai chữ “Trịnh Nhạc“.

Anh cười lạnh lùng, cười nhạo bản thân chính là một thằng đại ngốc.

Cố An Mạt đến nhà hàng, Trịnh Nhạc đã tới trước dặn dò phục vụ chuẩn bị bưng đồ ăn lên, anh đối với cô vô cùng chu đáo, nhiều năm như vậy chưa từng thay đổi.

“Xin lỗi, hôm nay cuối tuần, anh bận việc quá, em cùng cô đi nghe tư vấn về chuyện du học của em họ em à?” Trịnh Nhạc mỉm cười vẻ áy náy, trông anh rạng rỡ như những nam chính ấm áp trong truyện tranh, hoàn mỹ không tỳ vết.

“Vâng.” Cố An Mạt cầm cốc nước trước mặt, nhấp một ngụm, nói tiếp: “... Công ty tư vấn anh giới thiệu cho em, là công ty của Liên Hách Duy.”

Dường như có chút ngạc nhiên trong ánh mắt Trịnh Nhạc, nhưng anh lập tức giấu đi, “Thật ư? Vậy để anh nói với Hách Duy một tiếng, mọi chuyện chắc sẽ suôn sẻ hơn nhiều.”

“... Được ạ, có điều A Nhạc, lúc trước không phải nghe nói cậu ta làm về ngành tài chính sao?” Vài lần nghe thấy bạn bè của Trịnh Nhạc nhắc đến Liên Hách Duy, đều nói anh đang đầu tư vào ngành tài chính, rất thuận buồm xuôi gió.

Thắc mắc của cô khiến Trịnh Nhạc có phần không vui, nhưng anh vẫn tươi cười kiên nhẫn giải thích: “Cậu ấy thành lập tổ chức tư vấn giáo dục trước, làm ăn không tệ, sau đó mới có nguồn vốn đầu tư sang ngành tài chính.”

“Thật đúng là không nhìn ra.” Cố An Mạt đáng yêu chép miệng, Liên Hách Duy thoạt nhìn trông giống công tử bột, không ngờ sự nghiệp lại xuất sắc như thế.

“Sao? Trong mắt em cậu ấy bất tài đến vậy ư?” Trịnh Nhạc nghe vậy ánh mắt như cười, anh đưa tay nắm lấy tay cô đang đặt cạnh bàn, dùng sức nhéo nhéo.

“Cũng không hẳn, có điều... Ở trong mắt em, anh mới là tuyệt nhất.” Cố An Mạt cười rất đẹp, đôi mắt to tròn chan chứa tình yêu nồng nhiệt.

“An Mạt, anh...” Trịnh Nhạc đang định nói, lại bị tiếng chuông điện thoại trong túi cắt ngang, anh lấy di động ra, nhìn dãy số gọi đến sắc mặt tức thì trầm xuống, bắt máy: “Tôi đang ở ngoài, có chuyện gì nói sau đi.” Rồi nhanh chóng cúp máy.

“Xảy ra chuyện gì? Bệnh viện có việc sao?” Thật ra đối với chuyện hẹn hò bị gián đoạn như thế này Cố An Mạt đã sớm quen, song cô biết đây là đặc thù công việc của anh, nên cũng thông cảm.

“Có lẽ là nhờ anh trực ban thay, lát nữa ăn xong anh đưa em về trước. Nào, ăn nhiều một chút, đây đều là những món em thích.” Trịnh Nhạc nói sang chuyện khác, nụ cười trên mặt cũng không còn tự nhiên như ban nãy.

Cố An Mạt nhìn anh rút tay về, cô rất nhạy cảm, cảm thấy Trịnh Nhạc có phần không giống khi xưa... Mà sự thay đổi này, dường như... Bắt đầu từ sau khi anh về nước hai tháng trước.

Sau này nhớ lại, Cố An Mạt tự thấy lúc ấy mình thựcngu ngốc, nhận ra sự thay đổi của Trịnh Nhạc quá muộn. Nhưng thời điểm đó côkhông hề biết, thì ra có một người so với cô còn ngốc nghếch hơn, luôn luôn ởbên cạnh cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.