Cố An Mạt mơ màng tỉnh lại, cô cảm thấy giấc mơ tối qua vô cùng chân thật... Vô lý, trong mơ cô lại cùng Liên Hách Duy cái đó cái đó...
Trời ạ! Không được nghĩ nữa... Ừm? Sao lại cảm thấy như có người đang nhìn cô nhỉ? Cô nghi hoặc nghiêng đầu, lập tức chạm phải đôi mắt sâu của Liên Hách Duy, anh chuyên chú nhìn cô, ánh mắt không che giấu ý cười.
Cô vô thức lui người về sau, lại không biết rằng thật ra mình vẫn luôn nằm trong vòng tay anh.
“Cậu, cậu, cậu...” Anh, anh, anh... Sao lại ngủ cùng cô! Còn ôm ấp cô nữa!!!
“Chào buổi sáng.” Phản ứng mơ màng đáng yêu của cô khiến Liên Hách Duy phì cười, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt đầy thâm tình mà Cố An Mạt không thấy được.
Anh chủ động kéo gần khoảng cách giữa hai người, sau đó hôn lên trán cô, “Em đi tắm đi, rồi chúng ta nói chuyện một chút.” Anh nghĩ cô vẫn cần thời gian để tiêu hóa chuyện tối qua.
Cô ngây người, ngốc nghếch gật đầu, dường như trừ việc này ra không còn đề nghị nào tốt hơn.
Cố An Mạt theo dòng nước vuốt ve cơ thể mình, trên cổ và ngực toàn là dấu hôn, nơi giữa hai chân dinh dính khiến cô bất chợt nhớ lại vài đoạn ký ức vụn vặt tối qua, anh hôn cô, vuốt ve cô, vào trong cô... Cuối cùng... Hình như anh xuất ở bên ngoài...
A! Không thể nhớ nữa, cô cảm thấy đầu óc còn quay cuồng choáng váng hơn so với hôm qua.
Cố ý tắm rửa lề mề gần một tiếng, lúc cô từ phòng tắm đi ra, Liên Hách Duy đã nấu xong bữa sáng, thấy cô đang đứng ở góc phòng, anh bình thản nói: “Lại đây ăn sáng.”
“... Ờ, được...” Chuyện cần đối mặt thì không thể trốn tránh, Cố An Mạt nghe lời ngồi vào bàn, ăn một bữa sáng vô vị nhất trong suốt 25 năm qua.
Ăn được một lát, người đàn ông từ đầu vẫn luôn trầm mặc bỗng mở miệng: “Em... Có khó chịu ở đâu không?”
“... Khụ... Khụ...” Cố An Mạt lập tức ho khan, anh, anh, anh sao có thể hỏi mập mờ như vậy chứ!
Anh hơi nhíu mày, rút tờ khăn giấy đưa cho cô.
“Khụ... Ừm, không tệ...” Muốn cô trả lời sao đây!
“Em nghĩ thế nào về chuyện tối qua?” Vẻ mặt Liên Hách Duy lúc này vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn khác với thái độ bất cần thường ngày.
“... Thì là...” Tình một đêm... Cố An Mạt nuốt nước miếng, nhìn vào đôi đồng tử sắc bén của anh, cô lại không đủ can đảm để nói hết.
“Ừ, anh nghĩ em sẽ nhất trí với suy nghĩ của anh.” Liên Hách Duy cứ thế gật đầu, không cố hỏi rõ ý cô.
“Hửm? Ừm...” Đó có lẽ là nhận thức bình thường của đàn ông, hơn nữa chuyện này đôi bên tự nguyện, thậm chí đến giờ cô vẫn không hiểu sao mình lại hôn anh trước!
“Vậy thì tốt,“ anh mỉm cười, nụ cười ẩn giấu xảo quyệt, “Đây là lần đầu tiên của anh, em phải chịu trách nhiệm với anh.”
“Ừm...” Cố An Mạt liên tục gật gù, bất thình lình cô ngẩng đầu lên, tròn mắt nhìn về phía Liên Hách Duy: “Cái gì, cái gì?”
“Ý là —— từ hôm nay trở đi, chúng ta lấy hôn nhân làm tiền đề hẹn hò, à không, là từ hôm qua đã bắt đầu rồi.” Anh đứng lên, hai tay ôm lấy đầu cô, in một nụ hôn lên trán cô, sau đó cười đến nghiêng nước nghiêng thành nói: “Anh đưa em đi làm.”
Gì cơ, gì cơ! Đây là ý kiến nhất trí mà anh nói sao? Chẳng lẽ không phải từ nay về sau rõ ràng dứt khoát, đường ai nấy đi ư?
Đầu óc Cố An Mạt từ hôm qua đến giờ luôn trongtrạng thái mơ màng, mơ hồ cùng anh cái đó cái đó... Rồi lại mơ hồ cùng anh hẹnhò?