Ba ngày trôi qua, bên phía Liên Hách Duy không có chút tin tức, Cố An Mạt mặc dù rất nóng ruột nhưng cũng chỉ có thể chờ đợi.
Cô không hề biết, giải quyết vấn đề này khó khăn hơn nhiều so với cô tưởng tượng, vì thế Liên Hách Duy phải dùng đến một chuỗi lớn các mối quan hệ, nợ ân tình của kha khá người.
Tan tầm, Cố An Mạt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời âm u, nghĩ lại thêm một ngày giống như ngày hôm qua trôi đi, Liên Hách Duy gọi điện tới.
“Cậu nói là tìm được kẻ lừa tiền cô tôi?” Cố An Mạt nắm chặt cốc nước trong tay, kích động nên có phần hơi lớn tiếng.
“Cảnh sát đã bắt tay vào điều tra, tuy nhiên lừa đảo tài chính không thể truy hồi nhanh được.” Liên Hách Duy tóm tắt tình hình, không nhắc một chữ đến những trở ngại.
“Làm sao tìm ra bọn chúng?” Cô không ngốc, mấy chuyện lừa tiền này dù cô chưa từng dính phải nhưng đã nghe qua không ít, để tìm được kẻ lừa đảo chẳng hề dễ dàng.
“Người bị hại không chỉ có cô của cậu, hình như là bị người quen lừa, vậy nên đã bắt được.” Liên Hách Duy lấy ra một tờ séc, đưa tới trước mặt cô, “Số tiền này cậu cầm dùng trước, đợi lấy lại được tiền kia, rồi trả tôi cả vốn lẫn lãi.”
Cố An Mạt nhìn tấm séc, lại nhìn anh, người đàn ông này... Cô có thể nói anh quả thực rất cẩn thận không? Dù chỉ đơn thuần là cho cô vay tiền, cô đã cảm động đến rơi nước mắt, nhưng anh không những tìm ra kẻ lừa đảo, mà ngay việc cho cô vay tiền cũng ở mức độ giữ gìn lòng tự trọng của cô.
Cô biết, chút lãi ít ỏi đó, anh tuyệt đối không quan tâm. Anh nói vậy chỉ để cô cảm thấy dễ chịu hơn, anh nói đúng, cô thật sự không trả nổi anh phần ân tình này.
Liên Hách Duy thấy cô thoáng trầm mặc, biết cô nhất định là vì nhận khoản tiền này mà rối rắm, vì thế anh làm bộ thoải mái nói sang chuyện khác: “Cố An Mạt, không phải cậu định đuổi tôi đi trước khi xong bữa đấy chứ?”
Cố An Mạt hơi sửng sốt, sau khi hoàn hồn lập tức ra sức khoát tay, còn nghiêm túc trả lời thành khẩn: “Đương nhiên không phải! Cơm cậu ăn đời này tôi bao hết, tùy ý cậu chọn!” Thực sự lời nói của cô không có ý gì khác, đơn giản chỉ là biểu đạt lòng cảm kích vô bờ.
Nhưng qua tai Liên Hách Duy, đây là lần đầu tiên cô hứa hẹn với anh, môi anh khẽ nhếch lên không dấu vết, ý vị thâm trường hỏi lại: “Cả đời ư? Rất dài đấy.”
“Không thành vấn đề! Tôi nói được làm được!” Cố An Mạt ngây thơ gật đầu cam đoan, hoàn toàn không hiểu hàm ý sâu xa trong câu nói đó.
Người đàn ông nhướng mày, nụ cười trên môi phút chốc lan tỏa cả khuôn mặt, “Nếu vậy, tôi đây cũng không khách khí.”
Cô ngơ ngẩn trước nụ cười chân thật của anh, không phải cô chưa từng nhìn thấy soái ca, Trịnh Nhạc cũng là đại soái ca hiếm có, nhưng Liên Hách Duy với anh là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
Nụ cười của Trịnh Nhạc luôn rạng rỡ như ánh mặt trời, giúp lòng người thư thái; còn Liên Hách Duy tuy rằng cũng có cười, nhưng Cố An Mạt cảm thấy nụ cười đó chỉ như cho qua, có lệ, vậy mà khi anh thật sự cười rộ lên, lại làm người ta không thể rời mắt, khiến người ta cũng muốn cười cùng anh.
Cô chuyên chú nhìn anh khiến Liên Hách Duy thích thú, lần trước... Ánh mắt cô nhìn anh cũng không che giấu như vậy, nhưng cái nhìn của cô lại chẳng làm anh khó chịu, bởi đôi mắt cô long lanh tinh khiết không vương tạp chất.
Ha... Anh tự giễu trong lòng, có lẽ điều này đã chứng minh, cô thực sự không có bất kỳ ý nghĩ nào khác với anh.
Bỗng nhiên, một bóng người lướt qua phía sau Cố An Mạt, Liên Hách Duy chưa kịp định hình thì người nọ đã biến mất không thấy đâu, ánh mắt anh trầm xuống, tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng anh mơ hồ đoán ra vài phần.
Người kia rõ ràng phát hiện anh trông thấy mình nên mới vội vàng tránh đi, anh không nhìn lầm, người đó là —— Liên Hân Duy.