Cố An Mạt nóng ruột chạy về nhà, vừa mở cổng đã nghe thấy tiếng khóc của cô.
“Anh, xin anh giúp em với! Em thật sự cùng đường rồi!” Cố Mỹ Cầm khóc đến khàn cả giọng, cầm lấy tay người đàn ông mà bà gọi là anh, không ngừng cầu xin.
Cố Bằng đau lòng thở dài, không phải ông không muốn giúp, chỉ là tiền lương của vợ chồng ông đều thuộc mức cơ bản, việc mua nhà đã tiêu tốn hơn phân nửa số tiền tích cóp của họ, căn bản không có nhiều tiền như vậy để giúp Cố Mỹ Cầm trả nợ.
“Ba mẹ, cô... Có chuyện gì vậy?” Cố An Mạt giày cũng chưa cởi, lập tức đi đến bên cạnh cha hỏi rõ sự tình.
“... An Mạt, cô của con... Bắt chước người ta đầu tư tài chính rồi bị lừa...” Bà Thi Hoa ngồi trên sô-pha, khuôn mặt đẹp cau mày lo lắng, thấy con gái về, lúc này mới lên tiếng.
“Cái gì? Đầu tư cái gì? Cô, cô... Bị lừa bao nhiêu?” Cố An Mạt sửng sốt tròn mắt, gia cảnh nhà cô cũng không tính là giàu có, huống hồ còn muốn cho em họ ra nước ngoài du học, nào có dư tiền đi đầu tư?
“... Cô... Cô lấy hết tiền du học của A Dân đầu tư...” Nhắc đến chuyện này, Cố Mỹ Cầm lại đau lòng tự trách bản thân.
“... Thêm một ít tiền tiết kiệm của dượng con, khoảng hai trăm vạn.” Cố Bằng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, hai trăm vạn đối với họ thật sự là số tiền quá lớn.
“Hai trăm vạn?” Cố An Mạt tái mặt, nghe như một câu nói đùa vậy.
“Anh, em van anh, anh bán nhà, giúp em trả nợ đi, cho A Dân xuất ngoại nữa, việc này không thể để chồng em biết, nếu không... Em chỉ còn nước tan cửa nát nhà!” Cố Mỹ Cầm đột ngột quỳ xuống trước Cố Bằng, khóc lóc cầu xin.
“Cô à, trước hết cô...” Cố An Mạt bước lên đỡ bà, Cố Mỹ Cầm thừa cơ bắt lấy tay cô, xoay người sang van cầu cô: “An Mạt, cô xin con được không? Con tìm Trịnh Nhạc nhờ giúp, với gia thế nhà cậu ta, chút tiền ấy không đáng kể chút nào!”
“... Chuyện đó... Con...” Yêu cầu này khiến Cố An Mạt vô cùng khó xử, đương nhiên cô biết gia thế Trịnh Nhạc lớn ra sao, nhưng cũng chính vì vậy, cô chưa bao giờ đề cập đến bất kỳ yêu cầu vật chất nào với anh. Tình yêu một khi liên quan vật chất tiền tài, sẽ không còn thuần túy.
“Nói bậy bạ gì đấy!” Cố Bằng lập tức quát lớn, là một người cha, ông tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
“Vậy... Để tôi đợi chết đi!” Không thể nhận được sự giúp đỡ từ phía anh trai, Cố Mỹ Cầm bỏ lại một câu rồi tông cửa xông ra ngoài.
“Cô...” Cố An Mạt định đuổi theo, lại bị cha giữ chặt tay, “Cô con sẽ không làm chuyện điên rồ đâu, ba đang cố nghĩ cách.”
Xoay người vài lần, hết ngồi lại nằm, Cố An Mạt không tài nào ngủ được. Cô lấy di động ra, tìm số Trịnh Nhạc, muốn gọi anh, nhưng ngón tay không sao ấn xuống.
Chỉ là nghĩ đến gương mặt khóc lóc tuyệt vọng của cô... Cố An Mạt quyết tâm, ấn xuống dãy số của anh, “Xin chào, số điện thoại quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Một giọng nữ máy móc truyền đến, cô thấy mình nhẹ nhàng thở ra. Nhưng... lại không che giấu được chút mất mát trong lòng.
Cô rũ mắt xuống, chợt nhớ tới chuyện gì, di chuyển ngón tay, tìm một dãy số khác trong danh bạ.
“Tư Linh, hôm nay cậu có nói bạn trai cậu đầu tư kiếm tiền phải không? Tớ cũng muốn thử vận may.” Điện thoại vừa thông, Cố An Mạt lập tức vào thẳng chủ đề.
“Gì cơ? Cậu mà cũng muốn đầu tư kiếm tiền á?” Đầu bên kia điện thoại Vưu Tư Linh không chút khách khí đập tan ý định này trong đầu Cố An Mạt.
“... Cũng đúng...” Cô thở dài một hơi, chỉ với chút tiền lương của mình nghĩ kiếm về hai trăm vạn quả thực là hoang tưởng.
“Sao vậy? Buổi tối ăn cơm đâu có nghe cậu kêu thiếu tiền? Có phải chuyện gia đình không?” Sau bữa cơm chiều hai người vốn dự tính đi uống một chút rồi mới về, kết quả Cố An Mạt nhận được điện thoại trong nhà đã vội vàng quay về.
“Ừ...” Cố An Mạt cũng không rõ ngọn nguồn sự việc, vì thế cô chỉ kể vắn tắt.
“Là phương diện đầu tư tài chính ư? Tớ biết cậu chắc chắn sẽ không nhờ Trịnh Nhạc giúp đỡ, nhưng... Có lẽ có người có thể giúp được.” Vưu Tư Linh rất hiểu cô, về vấn đề tiền bạc, cô tuyệt đối sẽ không tìm Trịnh Nhạc.
“Ai?” Nghe bảo có người có thể trợ giúp, Cố An Mạt lập tức sáng mắt lên, chỉ cần đối phương không phải Trịnh Nhạc, cô tình nguyện bỏ qua thể diện đi cầu xin người ta giúp đỡ.
“Là nhân vật phong vân hôm nay chúng ta vừa nhắc đến —— Liên Hách Duy!” Hơn nữa không còn ai phù hợp hơn cậu ta.
“... Liên... Hách Duy?” Mặc dù người này có vẻ thích hợp hơn Trịnh Nhạc, nhưng trong đáy lòng Cố An Mạt vẫn cảm thấy đôi chút bất an, có điều trước mắt, cô thật sự không còn cách nào khác.