Cả Đời Này Anh Sẽ Cưng Chiều Em!!!

Chương 14: Chương 14: Bất Ngờ (2)




Băng Thanh đang ngồi ở bàn làm việc, lách cách gõ bản kế hoạch mà tên đại ác vừa giao cho cô. “Xong” Băng Thanh thở phào nhẹ nhõm, vươn vai mấy cái. Đương lúc cô nằm nhoài trước màn hình máy tính, điện thoại cô reo lên. Cô uể oải cầm lên, nheo mắt nhìn xem ai gọi mình. Là Phượng Nhi._ Tớ nghe đây, cậu nói đi._ Băng Thanh mệt mỏi nói. Cô là đang rất mệt mỏi nha.

_ Cậu nghỉ trưa rồi, phải không? Đến nhà hàng Mỹ Á ăn trưa với bọn mình đi._ Phượng Nhi nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói của cô, liền dịu dàng nói.

_ Cũng được, đợi mình năm phút nhé! _Băng Thanh vui vẻ trả lời. Cô đúng là đang đói, nhưng cũng tại làm biếng nên nằm gục một chỗ, không thèm đi mua đồ ăn. Cô là đang thách thức bao tử mình sao?

Nhà hàng Mỹ Á đúng là sang trọng, đèn hoa lộng lẫy. Băng Thanh tuy đến đây cũng được vài lần, chủ yếu là đi cùng bạn bè hoặc đối tác, nhưng mỗi lần đến cô đều thấy có chút không quen. Cô là thích sự đơn giản mà tinh tế. Những thứ xa hoa như khoe khoang thế này, cô thật sự thấy không vừa ý. Băng Thanh vừa vào, đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm ba hình dáng quen thuộc. Vừa nhìn thấy họ ở chiếc bàn trong góc khuất, cô mỉm cười, nhanh chân bước tới. Vừa tới, cô thấy trên bàn có sẵn phần dành cho cô. Kéo chiếc ghế ngồi cạnh Tuyết Vy, dù mệt mỏi,cô vẫn cố gắng nở nụ cười thật tươi, dịu dàng nói:

_Các cậu gọi cho tớ sao? Cảm ơn các cậu nhé!

_Tớ đã bảo cậu nghỉ ngơi một ngày đi rồi mà, cậu vẫn cứng đầu không chịu nghe. Xem đi, bây giờ mặt cậu xanh xao lắm rồi nè. Cậu vẫn còn đau đầu mà phải không?_Tuyết Vy quay sang, thấy Băng Thanh xanh xao, không còn sức sống, cô liền nhéo mũi cô bạn một cái, rồi nói tiếp_Cậu ăn đi, bọn tớ biết cậu làm biếng, nên đã gọi cho cậu cháo hải sản rồi nè. Cậu ăn đi, rồi uống thuốc cho khỏe.

_Các cậu mua luôn cả thuốc cho mình?_Băng Thanh vừa cầm chiếc muỗng inox, vừa mới múc một chút cháo, nghe Tuyết Vy nói vậy, liền quay sang, ngạc nhiên hỏi

_Tất nhiên. Bọn tớ còn không hiểu cậu sao. Có bao giờ cậu tự mua thuốc cho mình đâu. Băng Thanh, cậu lo cho bản thân một chút đi, đừng có lơ là bản thân nữa._Phượng Nhi khẽ lắc đầu, lo lắng nhìn Băng Thanh nói.

_Chị à, sức khỏe là quan trọng nhất. Chị đừng có lo cho sức khỏe của người khác trong khi bản thân lại bỏ qua như vậy. Mọi người sẽ lo lắng cho chị lắm._Tuệ Liên ngối đối diện cô, cũng có phần lo lắng lên tiếng.

_Được rồi, được rồi. Tớ sẽ chú ý hơn mà_Băng Thanh một lúc nghe ba lời la mắng, phì cười vui vẻ. Cơn đau đầu thoáng chốc biến mất, cô vẫn giữ nụ cười trong sáng, thuần khiết kia mà cúi người,ăn từng muỗng cháo một cách ngon lành.

Tuệ Liên nhìn cô ăn vui vẻ như vậy, lại không có vẻ gì là tỏ vẻ, trong lòng thầm thán phục cô gái mới gặp vài ngày. Anh họ cô yêu một người như vậy, lại sâu đậm như vậy, cô có chút thấy bất công cho anh họ của mình. “Chị à, sao chị cứ mãi lạnh lùng với anh của em như vậy? Giá như chị biết lúc ở Pháp, anh ấy nhớ chị thế nào!”

_Phải rồi, chị Băng Thanh, chị có người yêu chưa? Chị tốt như vậy, chẳng lẽ không ai ngỏ lời với chị sao?_Tuệ Liên tay chống cằm, ngây thơ hỏi.

Băng Thanh nghe hỏi như vậy, bàn tay đang múc từng muỗng cháo thoáng chút ngừng lại, gương mặt có chút buồn bã. Đôi mắt trong veo kia có chút gợn sóng, cơ hồ đang dâng lên một cảm xúc mãnh liệt. Thấy Băng Thanh thẫn thờ như vậy, Tuyết Vy liền phá lên cười:

_Tuệ Liên à, Băng Thanh của chị đâu phải không ai theo đuổi chứ, còn xếp hàng dài đợi cậu ấy đồng ý, chỉ là chưa có ai lọt vào mắt xanh của cậu ấy mà thôi. Băng Thanh hả, cậu ấy khó tính lắm.

_Gì chứ, tớ có khó tính đâu chứ? Phải không, Phượng Nhi?_Băng Thanh trở nên vui vẻ, nghe Tuyết Vy nói vậy, liền phồng má, quay sang hỏi Phượng Nhi đang tao nhã nâng tách trà ngang miệng.

Phượng Nhi uống một ngụm trà, rồi nheo nheo mắt, lắc đầu rồi thở dài:

_Cậu hả, không khó tính sao tới giờ vẫn chưa nghe cậu nói cậu thích anh nào vậy?_Phượng Nhi rõ ràng là đang cùng với bọn họ trêu chọc cô.

Băng Thanh cãi không lại, liền xịu mặt xuống, có chút không bằng lòng, cong môi lên vẽ thành nụ cười buồn, rồi trầm giọng, không rõ là đang nói với chính mình hay nói với bọn họ nữa.” Thật ra là có một người.”

_Thật hả chị,người đó là ai vậy?_Tuệ Liên bất ngờ la lớn làm Băng Thanh giật mình, ngại ngùng gật nhẹ đầu.

_Là...là...anh ấy họ Dương, nhưng mà lâu rồi, chắc anh ấy không thích chị đâu._Càng nói, giọng cô càng nhỏ dần. “Ngốc” Một ý tưởng xuất hiện đồng thời trong đầu của bốn người, kể cả...

Không khí đang trầm lặng như vậy, Phượng Nhi định nói gì đó,đôi mắt ánh lên vẻ tinh tường, điện thoại của Băng Thanh đã rung lên, kéo Băng Thanh trở về trạng thái vui vẻ, nhìn màn hình, cô nhăn mặt. Trước khi bắt máy, cô còn thở dài một cái.Đúng là tên đại ác đó không buông tha cho cô mà!

_.....................................................................

_Vâng, em sẽ về công ty ngay.

Băng Thanh chán nản bỏ điện thoại xuống, cố ăn cho hết chén cháo còn dở, Phương Nhi nhìn cô như vậy, liền nói dịu dàng:

_Cậu ăn từ từ thôi, uống thuốc rồi mới được đi.

Băng Thanh ngẩng đầu, rồi nhanh chóng gật đầu. Uống thuốc một cách vội vàng, cô đứng lên, nói:

_Tạm biệt,tớ phải về công ty rồi

_Buổi chiều, tan làm rồi, cậu phải ghé nhà tớ đấy._Tuyết Vy cẩn thận dặn dò Băng Thanh_Lái xe cẩn thận, còn nữa, chú ý cái đầu của cậu đó.

Băng Thanh lè lưỡi, gật đầu, rồi quay bước, vội vàng rời đi.

Đợi Băng Thanh đi khỏi, Phượng Nhi lấy từ trong chiếc túi xách ra chiếc điện thoại còn đang thực hiện cuộc gọi, cô để bên tai, nói với người đầu dây bên kia. Tuệ Liên và Tuyết Vy im lặng, khóe miệng cong cong thành nụ cười hạnh phúc. “Băng Thanh, cuối cùng tớ cũng đúng. Cậu thật là vẫn còn yêu anh ấy, rất nhiều.”

_Anh nghe rồi chứ? Có muốn làm gì thì mau chuẩn bị đi, anh chỉ còn khoảng 5 tiếng thôi đấy._Cúp máy,Phượng Nhi nhìn hai người kia, khoanh tay trước ngực, rồi cũng nở nụ cười ánh lên màu nắng. Chiếc bàn của họ sau một chốc lại ngập tràn hạnh phúc như vậy. Hạnh phúc cho một tình yêu sắp được bộc lộ.

Người ở đầu dây bên kia, đặt chiếc điện thoại xuống bàn, khẽ ngả người ra ghế, nhớ lại những gì anh vừa nghe, nụ cười hiếm thấy bỗng xuất hiện trên đôi môi quyến rũ. Anh vội vàng đứng dậy, đi về phía cửa trong nỗi vui sướng xen lẫn lo lắng, sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.