Buổi tối, mọi người đang vui vẻ uống rượu, nói chuyện vui vẻ, chúc mừng sinh nhật Tuyết Vy,chúc mừng cho hai cặp vợ chồng hạnh phúc. Băng Thanh bước chân ra khỏi chiếc xe Mercedes sang trọng, khẽ liếc mắt xung quanh. Hầu như những lúc cô biết sẽ có anh ở đó, cô luôn đưa mắt tìm anh đầu tiên. Anh ở kia, trong bộ vest đen lịch lãm, tay cầm ly rượu màu vàng nhạt. Cô không biết đó là loại rượu gì, chỉ thấy anh lúc nào cũng uống nó. Cô nhấc chân, còn chưa kịp bước vào gặp gỡ Phượng Nhi và Tuyết Vy, điện thoại cô bỗng rung liên hồi. Cô thầm hỏi ai đang phá vỡ giây phút vui vẻ của cô, nhìn màn hình hiện lên “Giám đốc Vũ”, cô liền nhăn mặt, khẽ thở dài. “Giám đốc à giám đốc, còn công việc nào tôi chưa hoàn thành sao?” Cô nhớ cô đã xong xuôi tất cả công việc rồi mới đến dự sinh nhật của Tuyết Vy mà. Cô bắt máy, cố gắng kiềm chế cơn khó chịu,lịch sự nói:
_Giám đốc, em còn công việc nào chưa hoàn thành sao?
_...............................................................................................
_Được rồi, em đang ở gần đấy, em sẽ mang đến cho anh.
_................................................................................................
_Vâng, em sẽ cố gắng.
Đúng là tên đại ác mà. Trời thì tối, hơi lạnh nữa. Vậy mà anh ta bắt cô đưa tài liệu cho anh ta trong 5 phút, còn phải đi bộ. Cái gì mà đường hẹp, xe đông chứ. Nhà của anh ta chẳng phải cùng khu với nhà của Tuyết Vy và Phượng Nhi sao? Giờ này ngay cả người đi bộ còn chẳng có, lấy đâu ra đông xe chứ? Hơn nữa,đường này xe cô còn chạy vào được, hẹp ở chỗ nào? Băng Thanh chán nản, quay gót trở ra xe lấy tài liệu, vừa đi vừa gọi cho Tuyết Vy báo cô có công việc đột xuất,đến trễ, chỉ nghe đầu dây bên kia nhiều tiếng thở dài, kèm theo câu nói của Phượng Nhi:“Có người nhăn mặt lo lắng rồi kìa!” . Băng Thanh không hiểu câu này của Phượng Nhi cho lắm, nhưng cô phải đưa tài liệu cho tên đại ác kia, bèn không hỏi lại, nhanh chóng chạy đi.
Phía bên kia điện thoại, Tử Huy vẫn không ngừng nhíu mày nhìn thân ảnh nhỏ bé của cô khuất dần sau màn đêm tịch mịch, âm u. Anh muốn chạy theo cô, bảo vệ cô, nhưng rồi anh lại nhớ đến cái cúi mặt như tránh né anh buổi trưa của cô, lòng anh thắt lại, đau đớn.
_Vậy ra chính là chị ấy._Tuệ Liên từ lúc nào đã đứng sau lưng anh, đôi mắt tinh nghịch đang chăm chăm nhìn vào biểu tình trên mặt của Tử Huy. Anh khẽ giật mình, nhíu mày quay sang hỏi:
_Em đang nói cái gì?
_Em nói thì ra chị ấy là người mà lúc ở Pháp anh lúc nào cũng nhớ.
_Không phải, là tất cả của anh. Anh yêu cô ấy.
Tuệ Liên quá bất ngờ. Không ngờ người khiến anh họ của cô ngày nhớ đêm mong, còn có thể nói ra những lời như vậy lại là một người con gái dịu dàng, hiền lành và tốt bụng đến thế. Chị ấy không cầu kì, hống hách, cũng chẳng õng ẹo, phấn son lòe loẹt. Trong xã hội, còn mấy người được như chị ấy. Nhưng nghe Tử Huy mỗi lần nhắc tới Băng Thanh đều dịu dàng, ôn nhu như nước, Tuệ Liên lại thấy ngưỡng mộ. Nếu một ngày, có nam nhân nói với cô như thế, cô sẽ cảm động đến rơi nước mắt, quyết giữ chặt người ấy không buông. Nhưng, vì sao, vì sao chị Băng Thanh lại lạnh lùng với anh họ như vậy? Tuệ Liên, cô thật sự không hiểu.
Một tiếng trôi qua, Băng Thanh mệt mỏi quay lại nhà của Phượng Nhi và Tuyết Vy. Lúc này, mọi người đã ra về hết. Băng Thanh vì lời hứa của mình nên bước vào trong, đẩy nhẹ cửa ra vào. Mỉm cười nhẹ nhàng với Phượng Nhi,mắt cô cứ nhắm lại. Băng Thanh khó nhọc mở mắt, xoa nhẹ thái dương. Bệnh của cô lại tái phát rồi. Chắc tại lúc nãy cô dầm mình trong sương chứ gì. Nhưng mà, cô không gượng nổi nữa, bèn ngã gục. Phượng Nhi nhanh tay đỡ lấy cô. Tuyết Vy vội vàng lấy khăn ấm chườm trán cho cô. Còn Tử Huy,vừa từ trong nhà bếp bước ra, thấy cô như vậy, liền nhanh chóng chạy đến, bế cô đặt lên sofa, tay nhẹ nhàng vén mấy cọng tóc lòa xòa trên trán cô. Lúc này, trán cô đổ toàn mồ hôi lạnh. Anh thấy xót quá! Tuyết Vy và Phượng Nhi sau khi chườm khăn cho Băng Thanh,liền hội ý không biết nên để Băng Thanh ngủ ở đâu. Đưa Băng Thanh về thì thế nào cô cũng bật máy lạnh, cơ thể lại bị nhiễm lạnh nữa cho xem. Còn để cô ngủ ở sofa cũng không ổn. Đang phân vân, mọi người được phen há hốc mồm khi thấy Tử Huy nhanh nhẹn bế cô lên, hướng cửa phòng mình, đi thẳng.