Trình Hiên biết có chuyện chẳng lành xảy ra, tay cô còn đang bị Tiêu Gia Niên nắm chặt. Anh đi đến trước, nắm lấy cổ tay cô, mạnh tay giật tay Tiêu Gia Niên ra khỏi tay cô, đẩy cô về phía sau lưng mình, lạnh lùng hỏi Tiêu Gia Niên.
“Cậu là ai? Sao lại ở đây giờ này?”
Tiêu Gia Niên quan sát Trình Hiên một lúc, còn nghe rõ Hoa Di Giai gọi anh là “thầy“. Hắn ta tự dưng thay đổi thái độ, khẽ cúi đầu chào anh.
“Chào thầy, em là bạn trai của Hoa Di Giai.”, Tiêu Gia Niên tự nhận mình là bạn trai cô rồi giới thiệu với Trình Hiên.
“Không phải đâu.”, Hoa Di Giai níu lấy tay áo của Trình Hiên không ngừng lắc đầu.
“Chúng em cũng đã lớn rồi, hẹn hò cũng là chuyện thường tình, không phải thầy định can thiệp chứ?”, Tiêu Gia Niên trở nên khác lạ, lời nói kì quặc, giữa người vừa cố chấp giữ lấy Hoa Di Giai và người vừa trở nên miệng lưỡi sắc bén, giọng nói ảm đạm, Tiêu Gia Niên rốt cuộc là người thế nào?
“Cậu ta có vẻ như có vấn đề về thần kinh.”, Trình Hiên nghiên đầu nói nhỏ vào tai Hoa Di Giai. Ngay cả anh cũng nhận ra sự bất thường của Tiêu Gia Niên.
Tiêu Gia Niên thấy hành động thân mật vừa rồi liền không kiềm được, đi đến định chụp lấy Hoa Di Giai kéo về nhưng một lần nữa bị Trình Hiên cản trở.
“Chuyện riêng của chúng em, để chúng em tự giải quyết.”, Tiêu Gia Niên đáp.
“Hay là...?”, Tiêu Gia Niên nghi hoặc nhìn hai người trước mặt, cuối cùng lạnh giọng chất vấn Hoa Di Giai.
“Hoa Di Giai, chẳng lẽ cậu phản bội tôi?”
“Tôi và cậu chẳng có mối quan hệ gì làm sao có thể nói phản bội?”, Hoa Di Giai đáp trả. Tiêu Gia Niên hắn đang nói năng xằng bậy cái gì vậy chứ?
“Cậu ta có vấn đề, em tốt nhất đừng kích động cậu ta.”, Trình Hiên một lần nữa nghiêng đầu dặn dò. Đối với những người có vấn đề về thần kinh không thể tuỳ tiện kích động, nếu không hậu quả sẽ khó lường.
Uỵch....
Nhân lúc Trình Hiên và Hoa Di Giai đang nói chuyện, Tiêu Gia Niên liền liều mạng xông đến dùng hết sức đẩy Trình Hiên ra khỏi cô. Vì không đề phòng, Trình Hiên liền chao đảo ngã về phía sau, còn Hoa Di Giai thì bị Tiêu Gia Niên nhanh chóng chụp lấy kéo ngược về phía hắn.
“Thầy Trình...”, cô đau đớn gọi anh.
“Còn kêu? Tin tức cậu có tình cảm với thầy giáo tôi nhẫn nhịn cho qua vì có thể là giả. Nhưng khi nãy cậu lại để cho một tên con trai khác choàng khăn cho cậu, tôi thật sự tức giận. Bây giờ ở trước mặt tôi còn công khai thân mật với thầy, Di Giai, tại sao cậu lại không biết giữ mình, dễ giải với đàn ông như thế hả?”, tất cả mọi chuyện Tiêu Gia Niên đều tận mắt chứng kiến. Trong sự tức giận hắn quát lớn còn không ngừng bóp chặt lấy cổ tay Hoa Di Giai giằng co qua lại. Tiêu Gia Niên lúc này thật đáng sợ, như một con ác quỷ vậy.
“Đau...đau...”, Hoa Di Giai khó khăn lên tiếng, cổ tay cô dường như sắp đứt lìa rồi, rốt cuộc hắn đang làm gì vậy chứ?
“Đi theo tôi, tôi sẽ không để cậu gần gũi với những đàn ông đó nữa.”
Rồi Tiêu Gia Niên dùng hết sức lôi lôi kéo kéo Hoa Di Giai, hắn còn không để tâm cô đau đớn ra sao, chỉ cần cô đi theo hắn, vậy là được rồi.
“Buông tay.”, Trình Hiên nhanh chân bước đến.
“Thầy có quyền gì cấm cản tôi?”, Tiêu Gia Niên trừng mắt, tay vẫn không quên giật ngược giật xuôi Hoa Di Giai.
“Buông tay trước khi tôi nói lại lần hai.”, Trình Hiên cảnh cáo, hắn sẽ không biết anh chuẩn bị làm gì đâu.
Tiêu Gia Niên không nghe, thậm chí còn nhếch môi khiêu khích. Cuối cùng Trình Hiên không nhịn được xông đến co tay đấm vào mặt Tiêu Gia Niên một cú rõ đau như trời giáng. Hắn ta đau đớn trong phút chốc lỡ buông tay Hoa Di Giai ôm lấy gương mặt đã bắt đầu gỉ máu của mình, nhân cơ hội này cô chạy ngược lại về phía Trình Hiên. Nhưng Tiêu Gia Niên không dễ dàng bỏ cuộc như thế, hắn ta ngược lại còn tiến đến đấm ngược lại vào Trình Hiên nhưng anh nhanh chóng né kịp, cú đấm ấy bị hụt rơi vào không trung. Nhưng điều anh không ngờ rằng trong lúc tránh cú đấm ấy anh lại vô tình đẩy ngã Hoa Di Giai xuống mặt đất, bụi cỏ vừa cao đến mắt cá vừa cứng kia ma sát với da thịt cô làm cô bị thương, vết thương cũng bắt đầu rươm rươm máu.
“Di Giai, không sao chứ?”, Trình Hiên thấy thế vội chạy đến đỡ Hoa Di Giai dậy.
Nhưng lúc này, Trình Hiên đối lưng lại với Tiêu Gia Niên, rõ ràng không thể biết hắn ta chuẩn bị làm gì. Chỉ có Hoa Di Giai nhìn thấy tất cả, hắn ta đang cầm một khúc cây to, từ từ giơ lên cao, gương mặt như ma quỷ nhếch môi chuẩn bị hạ tay xuống.
Bụp...
Tiêu Gia Niên hạ tay, khúc cây đập thẳng xuống người ở phía dưới, máu bắt đầu lan ra thấm ướt một mảng áo. Người bị hắn đánh trúng chính là Hoa Di Giai. Cô nhìn thấy Tiêu Gia Niên chuẩn bị ra tay với Trình Hiên cô liên lấy thân mình đỡ lấy cú đánh này cho anh. Lực đạo rất mạnh, chỉ một phát gương mặt cô đập mạnh vào vai Trình Hiên, ngất đi. Nhìn thấy thân hình bé nhỏ gục ngã trước mắt, tim anh như ngừng đập, bàn tay to dần ướt đẫm vì ôm lấy cơ thể đầy máu của Hoa Di Giai.
Lúc này cả lớp từ xa chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền lao đến bắt giữ lấy Tiêu Gia Niên. Một số khác lập tức gọi cứu thương, họ bàng hoàng khi nhìn thấy Hoa Di Giai một thân đầy máu nằm gục trên người Trình Hiên. Còn anh bỗng dưng mất đi kiểm soát, đôi mắt đỏ au hằn lên sợi đỏ, không ngừng lay cô, gọi cô tỉnh dậy.
“Hoa Di Giai, Hoa Di Giai...”
Nhưng cô vẫn nằm yên bất động.
“Hoa Di Giai, em tỉnh lại cho tôi...”
*****
Bệnh viện...
Bác sĩ từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Trình Hiên nãy giờ lo lắng thấp thỏm không yên đứng ở đấy liền đi ra thông báo.
“Bệnh nhân đã ổn rồi. Tuy cú đánh không nhẹ nhưng chỉ va đập vào phần mềm, máu chảy ra vì vết thương sau lưng. Tuy bệnh nhân không sao và cũng đã tỉnh nhưng mà sau này lưng của cô ấy có lẽ sẽ để lại sẹo vì vết thương nơi bả vai khá lớn.”
Nghe xong Trình Hiên liền mở cửa đi vào trong, nhìn thấy Hoa Di Giai đang ngồi ở trên giường bệnh, gương mặt vẫn còn mệt mỏi và đau đớn vì vết thương, anh nhanh chóng đi đến ngồi lên giường bệnh giang tay ôm chầm lấy Hoa Di Giai.
“Thầy...?”, Hoa Di Giai bất ngờ trước hành động này của Trình Hiên.
Nhưng anh chẳng nói gì, cứ thế ôm chặt lấy cô, gương mặt góc cạnh đặt lên hõm vai cô, lâu lâu lại dời mắt xuống nơi bả vai đang được băng bó cẩn thận kia. Trong khoảnh khắc Hoa Di Giai vì bảo vệ anh mà bị Tiêu Gia Niên đánh ngất đi, thân hình bé nhỏ của cô nằm bất động trong lòng anh, tim anh như ngừng đập, lúc ấy anh mới phát hiện ra, anh không phải lạnh nhạt vô tâm với cô như anh đã từng nghĩ, thật sự anh rất lo cho cô, đau lòng khi nhìn thấy cô bị thương, thật sự rất lo...
Ở bên ngoài phòng bệnh, Mạch Y Đình cùng Vệ Kỳ đã chứng kiến rõ ràng cảnh tượng bên trong, cả hai người đều im lặng, chẳng nói gì...
*******
Sau lần ở trong bệnh viện, Hoa Di Giai và Trình Hiên không một lời tỏ tình, cũng không một câu thừa nhận, cứ thể ở bên cạnh nhau. Như vậy có gọi là hẹn hò hay không? Hoa Di Giai không biết, cô chỉ biết cô và anh có nhiều thời gian bên cạnh nhau hơn, cũng không tránh né như những lần trước đó, chỉ là một mối quan hệ không xác định, cũng không có cái tên nào để chỉ rõ. Cô nhiều lần muốn hỏi điều đó nhưng rồi lại thôi, cứ yên lặng ở cạnh bên Trình Hiên...
Tuy Hoa Di Giai còn đang trong kì nghỉ nhưng Trình Hiên vẫn liên tục bận rộn với công việc. Nhớ trường là phụ nhưng nhớ anh là chính, Hoa Di Giai chủ động đến trường tìm Trình Hiên. Khi đến anh vẫn còn đang làm việc, cô đành ngồi đợi. Đến khi xong xuôi, anh bảo đói muốn đưa cô đi ăn. Cô cũng rất bất ngờ khi anh cũng chịu ngồi ăn cùng cô ở một quán lề đường mà cô rất thích, không một lời than phiền cũng không tỏ vẻ khó chịu, anh chỉ lẳng lặng ăn. Sau khi ăn xong, Hoa Di Giai lại muốn đi dạo thêm một chút, Trình Hiên cũng chiều theo ý cô.
Hoa Di Giai và Trình Hiên cùng nhau đi dạo trên con đường lát gạch đẹp đẽ ven sông. Trời đã vào đông, không khí lạnh bao trùm cả thành phố, ngay cả Hoa Di Giai chịu lạnh giỏi như thế cũng phải mặc ba bốn lớp áo. Khăn choàng cổ màu đỏ này là quà ba cô đi công tác cách đây ít ngày đem về tặng cô, buổi hẹn ngày hôm nay cô liền lấy ra dùng. Quấn khăn cao lên một nửa gương mặt, Hoa Di Giai chôn mặt mình trong chiếc khăn ấm áp ấy, đôi mắt long lanh lâu lâu lại lén nhìn Trình Hiên đang đi bên cạnh, hai tay cô cho vào túi áo khoác co lại, móng tay bấm lên thịt hằn lên từng vết, cô là đang suy tư.
Cô và anh đi một lúc lâu, không ai nói với ai câu gì, không gian hoàn toàn im lặng. Có lẽ cả hai người đều chưa quen với sự gần gũi này, vẫn còn có chút ngượng ngùng đan xen. Không một lời nói, cũng chẳng nắm tay, Hoa Di Giai tự dưng cảm thấy buồn hẳn. Đưa mắt nhìn về phía trước có mấy cặp đôi đang tay trong tay hạnh phúc đi dạo, dù trời lạnh thế nào có lẽ họ cũng sẽ thấy ấm áp hẳn. Nhìn lại cô và anh, chẳng khác nào hai người quen biết cùng đi dạo, thật cứng nhắc và khoảng cách. Cũng phải, mối quan hệ của hai người là một mối quan hệ không được đặt tên, cũng khó mà có thể được như họ, có lẽ chỉ cần đi bên cạnh anh như thế, Hoa Di Giai đã cảm thấy may mắn rồi.
Nhưng rồi trong một giây phút nào đó, Hoa Di Giai lại lấy hết sức can đảm của mình chìa bàn tay nhỏ nhắn ra với ý định nắm lấy bàn tay to của Trình Hiên. Đưa lên rồi lại đưa xuống, đưa tay vào túi áo rồi lại rút ra, cứ như thế Hoa Di Giai đã chần chừ mấy lần, cuối cùng là vẫn không dám nắm lấy tay anh.
“Sao thế?”, Trình Hiên nhìn Hoa Di Giai.
“Không, không có gì.”, Hoa Di Giai lắc đầu.
Thôi vậy, khi Hoa Di Giai định đút tay lại vào túi áo thì đột nhiên có một hơi ấm từ bàn tay truyền đến cô. Hoa Di Giai bất ngờ nhìn xuống tay mình, bây giờ bàn tay nhỏ của cô nằm gọn trong lòng bàn tay của anh, thật bất ngờ. Trình Hiên chủ động nắm lấy tay cô sao? Không nói lời nào, Hoa Di Giai chỉ nhìn chăm chú vào nơi tay cô, khẽ mỉm cười. Tay anh thật ấm áp khiến cô không nỡ cách xa, chỉ muốn nằm gọn trong ấy mãi thôi. Nhưng chưa đầy một phút, Trình Hiên vội vàng thu tay lại, bàn tay nhỏ nhắn của cô rơi giữa không trung. Hoa Di Giai ngước mắt lên nhìn anh, sau đó lại nhìn về phía mà đôi mắt anh hướng đến. Phía trước, phía trước hai người họ là Giáo sư Bạch, ông ấy cũng đi ngang qua đây.
“Thầy Trình.”, Giáo sư Bạch vui vẻ đi đến chào hỏi, cuối cùng ông cũng nhìn qua cô gái đứng bên cạnh Trình Hiên, thoáng chốc trong mắt ông toàn là sự nghi ngờ.
“Giáo sư Bạch.”, Trình Hiên đáp lời, Hoa Di Giai nghe thế cũng cúi đầu lễ phép chào ông.
“Hai người...?”, Giáo sư Bạch nghi vấn hỏi.
“Chuẩn bị sang học kỳ mới rồi, năm ba các sinh viên lại đi thực tập. Tôi gọi lớp trưởng đến để thảo luận một chút về công tác chuẩn bị.”, Trình Hiên nhanh chóng biện ra một lý do hợp lý.
“Ở đây sao?”, có vẻ không thích hợp cho việc bàn luận về công việc, thích hợp là chỗ để hẹn hò hơn.
“Vốn dĩ em và thầy Trình ở thư viện bàn bạc nhưng hôm nay thư viện đóng cửa sớm cho nên là...”, Hoa Di Giai phóng lao phải theo lao, theo cái cớ của Trình Hiên mà đưa ra lời giải thích hợp lý.
“Còn Giáo sư Bạch, sao Giáo sư lại ở đây? Đi dạo cùng vợ sao?”, Trình Hiên lập tức chuyển chủ đề.
“Phải. Vậy tôi đi trước.”
Giáo sư Bạch nói rồi nắm tay vợ rời đi, trước khi đi ông còn không quên xoay đầu lại nhìn, vừa khả nghi vừa không khả nghi, rốt cuộc là sao đây?
“Hoa Di Giai, tôi có lời muốn nói với em.”, Trình Hiên xoay người đứng đối diện cô, trầm lặng lên tiếng.
Hoa Giai Di gật đầu, chăm chú lắng nghe.
“Mối quan hệ giữa em và tôi phải được giữ bí mật, không được để cho người khác biết. Được chứ?”, Trình Hiên nói.
Hoa Giai Di rất muốn hỏi lý do tại sao nhưng cuối cùng cô chỉ gật đầu đồng ý. Một mối quan hệ đã không rõ ràng, không có cái tên xác định còn phải giữ bí mật. Cuối cùng Hoa Di Giai không biết phải gọi nó là gì đây?
...