Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 411: Chương 411: Anh có thể đứng dậy rồi! (18+)




Lúc trước ở nhà, làm thêm về muộn, ba mẹ đều đã ngủ rồi, căn bản không có người chờ cô về làm gì.

bàn tay ấm áp của Phó Cảnh Ngộ bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ôn nhu nóiSợ em về muộn quá.

Diệp Phồn Tinh bĩu môi, anh thật nghiêm khắc! Em có phải trẻ con nữa đâu.

Không phải là trẻ con? Ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ rơi vào trước ngực của cô, Cái này còn không phải vẫn màn hình phẳng chưa phát triển sao?

... Diệp Phồn Tinh vội vàng che mắt của anh lại, Anh quá đáng vừa thôi nhá!

Phó Cảnh Ngộ cầm tay cô, đặt trên ngực, Ngủ đi.

Đi học cả tuần, chắc cô cũng rất mệt mỏi.

Hiện tại muốn ngủ một giấc thật ngon.

Thật ra thì rất nhiều lúc, Phó Cảnh Ngộ cảm thấy, chỉ cần Diệp Phồn Tinh ở trong ngực mình, chẳng cần làm gì hơn nữa anh cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

-

Bởi vì ăn khuya nhiều quá, Diệp Phồn Tinh ngủ không sâu giấc nửa đêm mơ màng tỉnh giấc.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đi vào phòng vệ sinh, đóng lại cửa lại.

Anh bình thường ngồi xe lăn...nhìn đến đây, cô sững sờ, đây là...

Ngủ đến ngu người luôn rồi?

Ông xã của cô bình thường phải ngồi trên xe lăn để di chuyển, nhưng vừa rồi hình như cô nhìn thấy anh đi lại bình thường.

Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, không động đậy, cười ngớ ngẩn, cảm giác mình thật sự bị ngu rồi, mơ hay thật mà cũng không phân biệt được.

Buổi sáng, Phó Cảnh Ngộ ngồi ở mép giường mặc quần áo, Diệp Phồn Tinh tỉnh lại, nhìn lấy tấm lưng trần của anh, gợi cảm muốn phì máu mũi.

Cô ôm chăn,nhõng nhẽo gọi ông xã ơi.

Làm sao? Phó Cảnh Ngộ mặc áo sơ mi, cài từng cúc từng cúc một.

Còn chưa cài xong, Diệp Phồn Tinh đã ngồi dậy, ôm sát anh,nói Hôm qua em nằm mơ.

Mơ thấy cái gì? Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, ngữ khí ôn nhu.

Diệp Phồn Tinh dựa vào ở trên vai của anh, thì ở bên tai của anh, giống như đang muốn câu dẫn avậvậyanhHắn nghe thấy cô nói: Em mơ thấy anh có thể đứng dậy, còn đi vệ sinh. Nếu anh có thể thật sự đứng lên thì tốt rồi.

Phó Cảnh Ngộ nghe xong lời cô nói, hơi sững sờ:

Tối hôm qua...

Anh đúng là có đứng dậy đi vệ sinh.

Lần trước đi kiểm tra, Kỷ Minh Viễn nói anh bình phục rất tốt.

Có thể đi bộ bình thường, chẳng qua tạm thời chưa vận động “kịch liệt “được thôi.

hôm qua anh tưởng Diệp Phồn Tinh ngủ rồi, không nghĩ tới, cô lại...

Anh cầm tay bên hông, con ngươi trở nên rất ôn nhu, hai ngày nay anh cũng đang nghĩ, làm sao để mở nói với Diệp Phồn Tinh chuyện này.

Nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra,đành nói với cô: Nhất định là vì em quá mong anh đứng lên được, cho nên mới mơ giấc mơ như thế!

Diệp Phồn Tinh mang theo mấy phần mong đợi nói: Nếu mà anh thật sự có thể đứng lên thì tốt rồi.

Nếu như anh có thể đứng lên, Diệp Phồn Tinh cũng không cần mỗi ngày lo lắng cho anh, người bên cạnh cũng không dám ở sau lưng len lén nói lời ong tiếng ve.

Phó Cảnh Ngộ lộn lại, ép cô dưới thân, Yên tâm, coi như không đứng dậy nổi, anh vẫn sẽ “yêu “ được em.

Nói xong, anh hôn lên trán cô một nụ hôn vô cùng dịu dàng, sau đó nụ hơn trở nên miên man dần dần trượt xuống phía dưới.

Nụ hôn ôn nhu này làm cho trong lòng Diệp Phồn Tinh ngọt ngào như đang ăn mật.

Nụ hôn của Phó Cảnh Ngộ càng lúc càng nóng bỏng,lúc này đã di chuyển xuống cái cổ thiên nga xinh đẹp của cô, dần tấn công xuống vùng đồi núi phía dưới đang rộng mở, một tay đang xoa nắn nơi mềm mại nào đó, tay còn lại đang lần mò phía dưới công thành chiếm đất, càng hôn càng sâu, cậu nhỏ cũng muốn ngóc đầu dậy chào cờ buổi sáng.

Diệp Phồn Tinh sợ anh làm bậy, nói: Lâm Vi vẫn còn ở đây, giờ không được, em muốn đi xem cô ấy.

Nếu mà ở chỗ này dây dưa với anh, phỏng chừng không mây mưa với anh đến qua bữa trưa, cô cũng đừng hòng xuống giường, mà cho dù có xuống được giường cũng chưa chắc đứng dậy nổi.

Kệ cô ấy. Phó Cảnh Ngộ vẫn còn tiếp tục công thành chiếm đất không có ý định dừng lại.

Diệp Phồn Tinh dùng tia lý trí cuối cùng ngăn cản, Thật sự không được!

Một hồi lâu, Phó Cảnh Ngộ mới khắc chế được bản thân, buông cô ra.

Diệp Phồn Tinh vùng dậy, mặc lại quần áo.

Hai người cùng nhau sống chung lâu như thế, rất nhiều lúc đã không có cố kỵ, cô đứng ở ngay trước mặt anh cởi bộ quần áo ngủ đang bị cởi dở giang vừa rồi ra không sót một mảnh, mở tủ quần áo lấy một bộ khác, chậm chạp mặc vào.

Ăn xong thịt nhớ trả tiền nhé các tình yêu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.