Diệp Phồn Tinh đi tới trước mặt Phó Cảnh Ngộ, Đây là chỉ đến dùng cơm thôi sao?
Ừm. Phó Cảnh Ngộ đứng lên, giúp cô kéo ghế ra, Ngồi đi.
Rõ ràng có nhân viên phục vụ, nhưng anh lại tự mình làm như thế, làm cho người ta có một loại cảm giác được yêu mà sợ.
Diệp Phồn Tinh không hiểu nhìn lấy anh, Anh định làm gì thế?
Chỉ là muốn mời em ăn bữa cơm. Còn có thể làm gì?
Thật ra anh cũng muốn làm vài chuyện thật, ví dụ như chuyện đêm qua chẳng hạn, vậy thì cũng phải để cô tự nguyện chứ.
... Chưa từng thấy chỉ vì ăn một bữa cơm mà lại phải cho phức tạp như vậy.
Diệp Phồn Tinh ngồi xuống, người phục vụ bưng khăn ướt cùng bát đĩa qua đặt ở trước mặt cô.
Cô cầm khăn ướt lau qua tay, ánh mắt vẫn dán vào người thanh niên vẫn đang chơi đàn violin, Anh ta thật đẹp trai!
Thích à? Phó Cảnh Ngộ nói: Biết em thích kiểu thịt tươi trắng trẻo ẻo lả này nên anh cố ý bảo bọn họ tìm đến đấy.
... Diệp Phồn Tinh hoài nghi mình nghe lầm, anh đặc biệt tìm, còn tìm đàn ông cho cô ngắm? Cô tò mò hỏi Anh không ghen à?
Cô còn lâu mới thừa nhận vừa rồi cố cố ý ở ngay trước mặt anh khen người kia là muốn nhìn thấy anh ghen.
Kết quả, anh còn tỏ ra đắc ý, tự luyến làm Diệp Phồn Tinh quả thật là không hiểu được.
Phó Cảnh Ngộ nói tiếp: Nếu em thích, sau này, ngày nào anh cũng cho em nhìn thấy mấy tên mặt sữa này.
... Diệp Phồn Tinh nhìn anh không chớp mắt, cô vô cùng hoài nghi người đàn ông trước mặt mình có phải bị bệnh đến hỏng não rồi không.
Phó Cảnh Ngộ ung dung nói với người phục vụ: Có thể mang thức ăn lên rồi.
Vâng, thưa ngài. Đối phương nhanh chóng đi sắp xếp mang thức ăn lên.
Lúc ăn cơm, nhân viên phục vụ còn ở bên cạnh giúp giới thiệu tên món ăn, cũng đều là các món ăn nghe đầy mùi tình yêu.
Thưa Cô Diệp, món ăn này tên là Đôi cánh tình yêu, nó giống như tình yêu của cô và ngài Phó
Diệp Phồn Tinh nhìn món kia, đấy không phải chỉ là một đôi cánh gà nướng thôi sao?
Diệp Phồn Tinh hướng về phía Phó Cảnh Ngộ nói: Ý tứ này là hai chúng ta cuối cùng sẽ biến thành cánh gà nướng sao?
... Sắc mặt của nhân viên phục vụ cứng đờ, cười giới thiệu một sang món khác, Món ăn này là bên nhau một đời.
Đây không phải là rau cần sao? Rau cần không có thịt xào chung, tôi không thích ăn.
Đây là món rau trộn của bọn họ.
Nhân viên phục vụ đại khái lần đầu tiên nhìn thấy có vị khách kì lạ như vậy, rất là lúng túng, Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô nhóc nhà mình cố ý quấy rối, cưng chiều cười cười, nói: cô đi xuống đi.
Được, hai vị mời từ từ dùng.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi ra.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô vợ nhà mình,cười dịu dàng nói, Em đừng bắt bẻ bọn họ nữa, họ làm ăn cũng không dễ dàng gì.
Những thứ này đều là anh chuẩn bị à? Diệp Phồn Tinh rất tò mò hỏi.
Phó Cảnh Ngộ gật đầu: Anh cho người chuẩn bị, nếu em không thích, lần sau đổi nơi khác.
Thích, nhưng em có một việc không hiểu.
Nhà hàng này nhìn qua đã biết là rất cao cấp, hơn nữa món ăn cũng rất ngon.
Chỉ cần ăn ngon là được rồi, đối với Diệp Phồn Tinh mà nói, liền cái gì cũng dễ nói.
Không hiểu cái gì?
Chú Phó rốt cuộc đang muốn làm gì? Lại còn hẹn em tới chỗ như vậy ăn cơm?
Bị cô gọi là chú Phó nhưng Phó Cảnh Ngộ cũng không đi so đo, chỉ nói là: Không nhìn ra à? Còn Không đủ rõ ràng sao? Anh đang theo đuổi em đấy!
... Theo đuổi? Diệp Phồn Tinh cảm giác như vừa bị sét đánh, cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ kéo tay áo,gắp thức ăn cho cô, Em nếm thử một chút cái này đi, mùi vị không tệ.
Dường như cũng không cảm thấy chuyện theo đuổi này, có chỗ nào không bình thường.
Diệp Phồn Tinh dùng đũa gắp, nếm thử một miếng, Ăn ngon lắm.
Đừng quên like và bỏ phiếu ủng hộ cho Sữa nhé!