Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 671: Chương 671: Anh nhanh lên đi! (18+)




"Đương nhiên anh quan trọng nhất rồi " Diệp Phồn Tinh vẫy đuôi nịnh nọt: " Không phải anh vừa gọi em liền chạy về với nh luôn sao? "

"Thế này mà còn dám nói là chạy về ngay sao?" Phó Cảnh Ngộ kéo cô vào trong lòng của mình, bá đạo cắn một cái lên môi của cô, "Tự em nói xem anh bảo dì Ngô đi gọi em mấy lần?"

Hơn nữa gọi xong cô cũng chẳng buồn về

Cuối cùng vẫn là anh phải tự ra tay cô mới chịu mò về phòng

Vợ anh đúng là nói dối không chớp mắt!

Diệp Phồn Tinh chột dạ nói: " Tại An An đáng yêu quá, hơn nữa cô ấy cứ không cho em về ý "

Đây cũng tính là lý do sao?

Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh không biết phải nói gì

Đối mặt với bà xã lẻo mồm này thì không nên nói nhiều làm gì, trực tiếp ôm cô ném lên giường, nhanh chóng đè ra làm thịt là được

Xem anh làm thế nào thu cả vốn lẫn lãi những ngày qua

###

Sáng sớm, Diệp Phồn Tinh còn chưa lết nổi ra khỏi giường đã bị Phó Cảnh Ngộ " thu thuế " thêm lần nữa, trên người hai người đều ra một tầng mồ hôi

Tối hôm qua Diệp Phồn Tinh bị anh dầy vò cả đêm, cái này thì coi như xong đi, buổi sáng, anh lại còn nói muốn ăn sáng nữa chứ?

Đang lúc này ngoài phòng của cô và anh có tiếng gõ cửa " Phồn Tinh ơi " Ngoài cửa vang lên tiếng của Ngôn An

Trời vừa sáng Ngôn An đã đến tìm Diệp Phồn Tinh rồi

Nghe thấy Ngôn An gõ cửa dồn dập ở ngoài, Diệp Phồn Tinh giục chồng mình, " Anh nhanh lên đi "

"Gấp gáp như vậy sao?" Anh cười phúc hắc, hôn lấy môi của cô, dùng hành động thỏa mãn nguyện vọng của cô

""

Trời ạ, em có muốn loại nhanh này đâu?

Là nhanh kết thúc cơ mà!

-

Hơn một tiếng sau, Diệp Phồn Tinh mới từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Ngôn An đang rầu rĩ ngồi xổm ở nơi đó nghịch hoa cỏ trong chậu hoa

Diệp Phồn Tinh đi tới,gọi " An An!"

"" Ngôn An nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, hai mắt tỏa sáng, "Phồn Tinh, chị đi đâu thế? Em tìm chị mãi mà chẳng thấy đâu "

Bọn họ đều nói Phồn Tinh ngủ ở trong phòng, nhưng mình gõ cửa bao nhiêu lẫu cũng không thấy Phồn Tinh đi ra, còn bị họ kéo đi chỗ khác nữa chứ!

Giờ phút này nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, Ngôn An cười tươi tắn, " Anh trai đâu rồi, em tìm mạc không thấy anh ấy đâu cả, có phải anh em không cần em nữa không?"

Mặc dù Ngôn An bị bệnh, nhưng cô ấy vẫn nhận thức được người nhà đều không thích mình, coi mình là gánh nặng

Diệp Phồn Tinh lúng túng ho khan, có mấy lời, quả thực khó mà mở miệng, nhất là nhìn vào đôi mắt đơn thuần kia càng làm cho Diệp Phồn Tinh không biết phải giải thích như thế nào

Cô giả vờ nghiêm túc hỏi: "Ngôn Triết cũng không ở đây sao?"

Không có!

Mới sáng sớm mà anh ta đã chạy đi nơi nào rồi?

Người giúp việc đứng gần đó nghe Diệp Phồn Tinh nói vậy, nói: " Cậu Triết nói cậu ấy có việc riêng, cần phải ra ngoài xử lý, cho nên cậu ấy nhờ chúng tôi giúp cậu ấy trông trừng cô An "

Dám vứt em gái đáng yêu như thế này ở đây một mình! Tên Ngôn Triết chết giẫm về đây biết tay cô

Diệp Phồn Tinh quay sang nói với Ngôn An: "Chúng ta đi xuống ăn sáng nhé?"

"Vâng ạ "

Hai người vừa mới ngồi xuống bàn ăn, người giúp việc liền tiến vào nói với Diệp Phồn Tinh: " Cô chủ, có người xưng là Cố Khải xin gặp "

Cố Khải mặc áo sơ mi trắng, âu phục đen, cà vạt thắt cẩn thận tỉ mỉ, trên người tràn đầy hơi thở của đàn ông chín chắn thành đạt

Ngôn An vừa nhìn thấy Cố Khải đã kích động không ngừng,đôi mắt long lanh tràn đầy hạnh phúc, cô ấy reo lên, " Anh Khải "

Cố Khải giống như mặt trời sau cơn mưa dài, cô vừa thấy anh, liền cảm thấy tràn ngập hạnh phúc

Cố Khải dừng một chút, chừng mấy ngày không thấy cô, nụ cười của cô lại đáng yêu hơn rất nhiều, anh là một người đàn ông trưởng thành mà khi nhìn vào đôi mắt trong trẻo và nụ cười tỏa nắng của cô vẫn có cảm giác của một chàng thiếu niên mới lớn khi nhìn thấy người con gái mình thích thầm,loại cảm giác tim đập thình thịch, chân run không dám đến gần vậy

" An An " Ngẩn người một lúc anh mới mở miệng gọi cô

Ăn thịt xong rồi đó, mau trả tiền đi nào!

Ps: mọi người nhớ ghé qua ủng hộ cho Dành một đời để yêu một người nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.