Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, mặt đen xì, bưng bát của anh lên, Nào, há miệng ra nào bé Cảnh Ngộ.
Cô cũng không tin cô có ý bón, anh còn không thấy ngại mà ăn.
Đã lớn bằng cái bồ rồi?
Diệp Phồn Tinh lúc này suy nghĩ, nếu để cho Đổng tổng kia nhìn thấy bộ dáng này của Phó Cảnh Ngộ,thì còn ép mình sắp xếp bọn họ ăn cơm nữa không?
Mặt của Phó Cảnh Ngộ cứng đờ, cô dùng giọng dỗ đứa trẻ ba tuổi này, quả thực là...
Nhưng mà, nhìn thấy cô tới trước mặt, Phó Cảnh Ngộ vẫn ngoan ngoãn há mồm, nuốt vào.
... Diệp Phồn Tinh dõi theo nhìn một hồi, phát hiện anh chẳng những không cảm thấy xấu hổ,mà còn tỏ ra lãnh đạm bình tĩnh như thường, Em thật sự muốn chụp lại cái bộ dạng không biết xấu hổ này của anh gửi cho người khác xem, để cho bọn họ nhìn xem, Phó tổng ấu trĩ đến như thế nào.
Phó Cảnh Ngộ ngược lại không thèm để ý cái này, chẳng qua chỉ nhìn Diệp Phồn Tinh, Không tức giận nữa à?
Tức giận cái gì?
Chuyện công việc.
Diệp Phồn Tinh sửng sốt, cúi đầu xuống, phát hiện anh là đang muốn làm cô vui vẻ.
Hiện tại cô đã thoải mái rất nhiều, Giận anh thì có ích lợi gì? Cũng đâu liên quan đến anh. Là những người đó quá đáng ghét! Chẳng lẽ em lại kém cỏi như thế sao? Anh nói xem, tại sao em cố gắng lâu như vậy, vẫn không sánh bằng một cuộc hẹn với anh?
Cứ như vậy, muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cô còn phải cố gắng đến bao giờ đây?
Phó Cảnh Ngộ nhếch môi cười, Em rất tốt.
Cũng chỉ có anh mới nói như vậy. Diệp Phồn Tinh buồn bực thở dài một cái, nói với anh: Không sao, sau này em sẽ cố gắng hơn, em không tin mình không có ngày thành công.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, nói: Em cũng không cần tạo áp lực quá lớn cho bản thân mình. So sánh bạn bè cùng lứa tuổi, em đã rất ưu tú rồi. Chờ sau này kinh nghiệm phong phú, nhất định sẽ thành công thôi.
Anh an ủi luôn rất lý trí, Diệp Phồn Tinh gật đầu một cái.
-
Hơn tám giờ tối, Diệp Phồn Tinh đang tắm, điện thoại di động đặt lên bàn, nhận được tin nhắn, màn hình sáng. Phó Cảnh Ngộ tùy tiện nhìn lướt qua, quét mắt thấy một cái tin nhắn tràn đầy mập mờ: Tinh Tinh, ăn cơm chưa? Anh ăn rồi.
Anh cầm lên nhìn một cái, điện thoại của Diệp Phồn Tinh,lúc trước có lưu thêm vân tay của Phó Cảnh Ngộ để mở khóa, anh có thể mở ra được.
Mở tin nhắn ra xem, nhìn thấy số điện thoại người gửi, Phó Cảnh Ngộ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là cậu cháu ngoại Cố Vũ Trạch yêu quý của anh.
Cố Vũ Trạch gửi tiếp cho Diệp Phồn Tinh mấy tin nữa, Anh nghe lời em nên đã uống thuốc rồi, em không cần lo lắng cho anh đâu.
Cho dù Diệp Phồn Tinh không trả lời, hắn vẫn rất kiên nhẫn gửi tin nhắn tiếp, báo cáo tình hình của mình.
Nhất là trong đó còn có một câu: Anh rất nhớ em, muốn gặp em, chúng ta gặp nhau được không?
A!
Phó Cảnh Ngộ cười thâm thúy, thằng nhóc chết tiệt này, lá gan cũng lớn quá nhỉ, mình và Diệp Phồn Tinh mới vừa “Ly dị”, nó đã dám tán tỉnh vợ anh rồi.
Chỉ chút tài nghệ này, mà muốn cướp vợ của anh à?
###
Cố Vũ Trạch nằm ở trên giường, cầm điện thoại, nhìn ảnh của Diệp Phồn Tinh say đắm, Diệp Phồn Tinh không kết bạn Facebook với hắn,nên hắn đành gửi tin nhắn riêng cho cô.
Đang lúc này, có người gõ cửa, sau đó, Tả Dục đẩy cửa đi vào, sau lưng còn có Lâm Vi đi theo.
Đôi mắt màu đen của Cố Vũ Trạch nhìn về phía hai người kia, Sao hai người lại tới đây.
Nghe nói cậu bị bệnh, tôi và Lâm Vi không yên tâm, ghé thăm cậu một chút.
... Cố Vũ Trạch không nói gì, trong mắt hắn, hai người này cũng giống như anh em vậy.
Lâm Vi quan tâm nói: Sức khỏe của cậu như thế nào rồi?
Biết Cố Vũ Trạch không thích mình, cho nên, Lâm Vì rất giữ chừng mực, cũng không làm cho cuộc nói chuyện bị lúng túng.
Mọi người đọc xong thì nhớ phải like và bỏ phiếu cho Sữa chứ, nóng bức như thế này, vào nhìn phiếu không nhúc nhích thì lấy đâu ra động lực mà viết tiếp đây, huống hồ Sữa còn đang ôn thi, vậy mà mọi người nỡ lòng nào cho Sữa ăn bơ như thế!