Nghe thấy Ngôn Triết nói như vậy, Diệp Phồn Tinh mới hiểu được, vì sao lại cảm thấy cô gái kia là lạ.
Cô nhìn Ngôn Triết, quan tâm hỏi: Cô ấy bị bệnh lâu chưa?
Ngôn Triết trả lời: Bị như thế này mấy năm rồi, con bé có nói cái gì em cũng đừng để ở trong lòng. Còn nữa, em đừng nhìn con bé như vậy, nó đã hai mươi ba tuổi rồi.
Hai mươi ba...
Diệp Phồn Tinh nhìn cô bé kia chỉ tầm mười mấy tuổi.
Nhưng đây dù sao cũng là chuyện riêng của người ta, cô cũng không tiện hỏi nhiều.
Ngôn Triết dẫn cô trở về, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ở nơi đó cùng người người khác nói chuyện.
Phó Cảnh Ngộ quen biết nhiều người ở đây hơn ở bên thành phố A.
Nhất là hôm nay tới, phần lớn đều là không tiếp xúc với Lão thủ trưởng, mọi người đều biết, anh là người mà Lão thủ trưởng coi trọng nhất. Cùng anh nói chuyện, từng bước từng bước đều rất tôn trọng.
Thấy anh đang bận xã giao, Diệp Phồn Tinh cũng không đi qua, mà chỉ đi tìm đồ ăn.
Ngôn Triết ở một bên bắt chuyện, Ăn đi, những thứ này thích ăn gì cũng được.
Tôi sẽ không khách sáo đâu. Diệp Phồn Tinh lấy một miếng bánh ngọt nhỏ, bắt đầu ăn.
Ngôn Triết đứng ở bên cạnh cô, cao hơn cô một cái đầu, Nghe nói em bị bố anh đuổi ra ngoài?
... Diệp Phồn Tinh trừng mắt liếc anh ta một cái, cảm thấy anh ta không có ý tốt, Anh cũng giống bà cô họ Tô kia, tới cười nhạo tôi đấy à?
Bà cô họ Tô? Ngôn Triết ngẩn ngơ một lúc mới hiểu được cô đang nói đến Tô Lâm Hoan, nở nụ cười, Em còn gọi Tô Lâm Hoan như vậy sao, cô ta đâu có già đến thế? Cô ta mà nghe được chắc sẽ bị em làm cho tức chết.
Diệp Phồn Tinh nói: Tôi gọi như thế đấy, vốn dĩ cô ta cũng đáng tuổi cô tôi, tôi cứ gọi cô ta làm gì được?
Ngôn Triết cảm thấy cô nói cũng rất có lý, nghiêm túc phân tích nói: Vậy có phải em cũng phải gọi anh là chú không?
Cô nhìn Ngôn Triết, nói: Tôi có thể gọi anh là ông chú.
Tại sao lại là ông chú? Ngôn Triết thắc mắc.
Diệp Phồn Tinh nói: Anh đã xấu lại còn già hơn người yêu tôi, không gọi chú thì gọi là gì, tôi là nể mặt Cảnh Ngộ nên mới gọi anh một tiếng “ anh “ Đấy
Em có tin anh đánh chết em không? Ngôn Triết nghe xong vạn tiễn xuyên tâm, máu dồn lên não.
Anh ta có gì không đẹp trai bằng Phó Cảnh Ngộ hả?
Dựa vào cái gì mà nói mình vừa già vừa xấu?
Gương mặt này của anh ta mà dám mở mồm ra bảo anh ta xấu ư, cô có thấy dối lòng khi nói câu ấy không?!
Cậu muốn đánh ai? Âm thanh trầm thấp của Phó Cảnh Ngộ đột nhiên chen vào.
Ngôn Triết nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ một mặt nghiêm túc đi tới, lập tức né ra, Không dám không dám. Bạn gái cậu ai dám động vào.
Diệp Phồn Tinh đi tới bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, lè lưỡi một cái, chêu ngươi Ngôn Triết
-
Bởi vì thời gian còn sớm, Phó Cảnh Ngộ cùng Ngôn Triết đi lên phòng đánh cờ, Diệp Phồn Tinh ngồi xổm ở trên ghế sa lon, ôm lấy máy tính, đang bận rộn với công việc của mình.
Mặc dù bây giờ ở bên ngoài chơi, nhưng chuyện công việc vẫn phải hoàn thành.
Đối với người như cô mà nói, cơ hồ là cả năm không ngừng.
-
Tô Lâm Hoan trở lại chỗ của bà Bùi, ngồi xuống ghế, biểu tình có chút đè nén.
Bà Bùi nhìn thấy cô ta như vậy, hỏi: Con sao thế? Ai chọc Tiểu Hoan nhà chúng ta không vui rồi?
Tô Lâm Hoan ấm ức nói: Mẹ ơi, có phải mẹ cũng cảm thấy con rất kém cỏi không?
Bà Bùi trừng cô ta một cái, Nói càn, con kém cỏi chỗ nào? Ở trong mắt mẹ con chính là tốt nhất.
Tô Lâm Hoan cười nói: Cũng chỉ có mẹ an ủi con thôi.
Ai bắt nạt con?.
Tô Lâm Hoan ra vẻ đáng thương nói: Cũng không có ai, chỉ là lần này Cảnh Ngộ tới đây.
Hoan phò lại định mách lẻo gì nữa đây?
Mau like và bỏ phiếu để đọc chương tiếp theo ngay đi nào