Mẹ Phó nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, nói: Hai ngày trước,vợ của lão già Tô Hoa gọi điện thoại cho mẹ.
Tô Hoa là cha của Tô Lâm Hoan, vợ của ông ta, chính là lần trước đến cửa, nói Phó Cảnh Ngộ không thể sinh con, lại còn tàn phế, sẽ không gả con gái cho Phó Cảnh Ngộ.
Mặc dù đã qua nhiều ngày như vậy, nhưng, nhớ tới thái độ Tô phu nhân lúc đó, mẹ Phó vẫn tức nghẽn tim.
Suýt chút nữa thì trở thành thông gia, lúc con trai của bà xảy ra chuyện, chẳng những không có an ủi thì thôi, ngược lại tưới dầu vào lửa.
Bà đã đánh tiếng với nhà kia rằng cả đời không qua lại với nhau, nhưng không nghĩ tới Tô Hoa nhanh như vậy đã gọi điện thoại cho bà rồi.
Nhất là ngày hôm qua lúc gọi điện thoại tới, ngoan ngoãn giống như cháu gái của bà vậy.
Phó Cảnh Ngộ bình tĩnh để ly xuống, hỏi: Nói cái gì?
Nói bảo mẹ nói với con một tiếng, muốn mời con ăn bữa cơm. Tô Hoa cũng gọi cho Phó Cảnh Ngộ mấy lần, anh cũng chẳng buồn nghe.
Phó Cảnh Ngộ cũng không phải là người khoan hồng độ lượng, tha thứ người khác là chuyện Bồ Tát cần làm, mà anh, chỉ chỉ làm chuyện mình muốn làm.
Anh sở dĩ trả thù Tô gia, cố ý cướp mảnh đất mà Tô gia muốn, không chỉ là bởi vì Tô Lâm Hoan hủy hôn, mà là thái độ người nhà họ Tô.
Lần trước Tô gia vợ chồng bọn họ ở trong phòng khách cùng ba mẹ anh nói chuyện, anh nghe thật rõ ràng một chữ cũng không bỏ sót.
Giờ phút này, nghe được Tô Hoa muốn mời mình ăn cơm, Phó Cảnh Ngộ lãnh đạm nói: con bận lắm, không rảnh.
Mẹ cũng là nói như vậy, trực tiếp cự tuyệt bà ta! Hai nhà giao hảo nhiều năm như vậy, căn bản chưa từng nghĩ sẽ đi tới hôm nay.
Nhưng thật sự là người nhà họ Tô quá đáng trước.
Mẹ Phó nhắc đến người nhà kia, đều là hận thấu xương...
Hiện tại nhìn thấy Tô Hoa muốn lên cửa cầu người, chỉ cảm thấy vô cùng thỏa lòng thỏa dạ.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở một bên, nghe anh cùng mẹ Phó đàm luận chính sự, cũng không chen vào nói.
Thật vất vả bọn họ nói chuyện phiếm xong cái đề tài này, mẹ Phó lại đi nghe điện thoại, Diệp Phồn Tinh mới nhìn Phó Cảnh Ngộ, chú ơi...
Tưởng Sâm. Cô vừa mới nói hai chữ, đã nghe thấy Phó Cảnh Ngộ gọi Tưởng Sâm.
Tưởng Sâm đi tới, Phó tiên sinh.
Đưa too lên trên phòng. Phó Cảnh Ngộ không thèm nhìn Diệp Phồn Tinh, dường như căn bản không muốn nói chuyện với cô.
Tưởng Sâm đáp: vâng.
Anh ta chuẩn bị đẩy Phó Cảnh Ngộ về phòng, một bóng người đã thật nhanh chắn ở đằng trước.
Tôi đi. Diệp Phồn Tinh đứng ở sau lưng Phó Cảnh Ngộ, giúp Phó Cảnh Ngộ đẩy xe lăn.
Tưởng Sâm: ...
Anh ta nhìn lấy Diệp Phồn Tinh muốn lấy lòng Phó Cảnh Ngộ, cũng không phá đám, trực tiếp đem Phó Cảnh Ngộ nhường cho Diệp Phồn Tinh, đi ở phía trước đi nhấn nút thang máy.
Để cho Phó Cảnh Ngộ liền cơ hội cự tuyệt cũng không có.
Anh ta bây giờ biết Diệp Phồn Tinh quan trọng thế nào, cho nên, rất sợ hai người họ cãi nhau.
Đến lúc đó Diệp Phồn Tinh mà chạy rồi, ai tới giúp anh ta dỗ Phó tiên sinh?
Diệp Phồn Tinh đẩy Phó Cảnh Ngộ tiến vào thang máy, hướng về phía Phó Cảnh Ngộ hỏi: chú ơi, chú nổi giận thật đấy à? Tôi cùng Tả Dục thật sự không như chú nghĩ đâu! Chú phải tin tưởng tôi chứ!
Phó Cảnh Ngộ âm trầm con ngươi.
Không có quan hệ gì ư?
Lại nhớ tên của người ta nhớ rõ ràng như vậy?
Diệp Phồn Tinh nói một hồi, cuối cùng đến thư phòng, Phó Cảnh Ngộ cũng không hết giận.
Cô cầu cứu nhìn về phía Tưởng Sâm, hy vọng Tưởng Sâm có thể giúp cô nói vài câu.
Tưởng Sâm nhìn không được, mở miệng nói: Phó tiên sinh...
Phó Cảnh Ngộ nhìn ra ý đồ của anh ta, trực tiếp mở miệng cắt đứt, Tôi phải làm việc.
Tưởng Sâm không thể làm gì khác hơn là dừng lại cái đề tài này, đem máy tính làm việc của Phó Cảnh Ngộ cầm tới, thả ở trước mặt anh.
Lúc Phó Cảnh Ngộ làm việc, chưa bao giờ để cho người khác quấy rầy.
ヾ(╹◡╹)ノ゙ヾ(╹◡╹)ノ゙ヾ(╹◡╹)ノ゙
Chua quá đi mất, nhà ai đánh đổ chai giấm thì mau dọn dẹp đi
Nhớ like và bỏ Phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé