Lâm Vi từ trên giường xuống, nhìn Triệu Gia Kỳ một cái, Nói như vậy là quá đáng rồi đấy! Cậu cũng đâu có tận mắt thấy, làm sao có thể nói bậy bạ.
Trước bị Hồ Tiểu Tri bêu xấu qua một lần, Lâm Vi hiện tại rất ghét nghe được lời như vậy.
Triệu Gia Kỳ cứng đờ, nhìn Lâm Vi một cái, không nghĩ tới bình thường thoạt nhìn lãnh đạm như vậy, Lâm Vi lại thay Diệp Phồn Tinh nói chuyện.
Hai người này quả nhiên là giống nhau, để cho người nhìn liền ghét.
Triệu Gia Kỳ nói: mình cùng Diệp Phồn Tinh bạn học cấp ba, cô ta là người như thế nào, mình so với cậu rõ ràng hơn.
Vậy cô ngược lại là nói một chút, tôi là người như thế nào? Diệp Phồn Tinh nhíu mày, tiếp Triệu Gia Kỳ mà nói.
Cô đối với nhân phẩm của mình không thẹn với lương tâm, nếu có thẹn, thì phải là Triệu Gia Kỳ.
Tôi lười để ý cậu! Triệu Gia Kỳ thấy hai người hợp lại nhằm vào cô ta, Hồ Tiểu Tri vừa giống như người ngu ngốc một dạng đứng một bên, không giúp được gì, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Dễ dàng như vậy liền bị tức giận bỏ đi?
Diệp Phồn Tinh nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.
Như vậy thì rất không có ý nghĩa a!
Hồ Tiểu Tri vẫn đối với Diệp Phồn Tinh có ý kiến, trước cùng Lâm Vi lại có chút mâu thuẫn, thấy trong phòng chỉ có Lâm Vi cùng cô, rất nhanh liền đi ra ngoài.
Mới vừa tựu trường, sẽ tương đối bận rộn. Diệp Phồn Tinh cái này một bận rộn, liền bận đến thứ tư, mới nhớ tới cô nói qua là sẽ trở về thăm Phó Cảnh Ngộ.
Cô mới từ trường học đi ra, lên xe buýt, liền nhận được điện thoại của cô của mình.
Nhớ tới lần trước nhận được điện thoại của cô, vẫn là Diệp mẫu để cho cô khuyên Diệp Phồn Tinh không được gả cho Phó Cảnh Ngộ. Diệp Phồn Tinh nghe điện thoại, Cô ạ.
Tinh Tinh. Cô nói: Đã lâu không gặp, cô không yên tâm về cháu, nên gọi điện thoại, cháu bây giờ thế nào rồi?
Tốt vô cùng. Có thể đi học, đối với cô mà nói cũng rất tốt, hơn nữa, còn có anh cưng chiều cô, chiếu cố cô, cảm giác mình quả thực là đang sống ở Thiên đường.
Cô nói: cháu sống tốt cô cũng an tâm.
Diệp Phồn Tinh hỏi: Cô gọi điện thoại tới, có chuyện gì không ạ?
Bởi vì Diệp mẫu trước quá mức, thế cho nên Diệp Phồn Tinh hiện tại nghe được âm thanh của cô, so với nghe được âm thanh của Diệp mẫu còn thân thiết hơn.
Cô Tình ở bên kia nói: Mẹ cháu ở chỗ này của cô, cháu muốn nói chuyện với mẹ cháu không?
... Cô Tình vừa nói như thế, Diệp Phồn Tinh liền hiểu, cô ấy gọi điện thoại cho cô, hoàn toàn là ý của mẹ mình.
Nhưng Diệp Phồn Tinh vẫn là không có vội vã cúp điện thoại.
Diệp Phồn tinh nói: Mẹ cháu lại đi làm khó dễ cô rồi hả?
Biết cô tình bình thường đối với mình rất tốt, thấy mình nghe lời cô, mẹ lại tìm cô ấy.
Cô tình tiếp lời: Tinh Tinh, mẹ cháu cũng là vì tốt cho cháu. Chỉ bất quá bà ấy ít học,tư tưởng không có như thế toàn diện. Mẹ cháu khoảng thời gian này cũng rất lo lắng cho cháu, mỗi ngày không ăn được cũng không ngủ ngon, cháu nói chuyện với mẹ cháu một chút đi!
Bình thường Diệp Phồn Tinh căn bản không nghe điện thoại của Diệp mẫu, Diệp mẫu cũng không có cách nào, mới đến tìm người thay bà ta cầu tình.
Diệp Phồn Tinh nói: Được, cô đưa điện thoại cho mẹ cháu đi ạ
Rất nhanh, trong điện thoại liền truyền đến Diệp mẫu ôn nhu yếu mệnh âm thanh, Tinh Tinh, là mẹ, là mẹ đây!
Thái độ Diệp Phồn Tinh rất là lãnh đạm: mẹ còn nhớ mẹ là mẹ của con sao?
Từ lần trước, bà ta như vậy đối với Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh cho tới bây giờ không có cùng Diệp mẫu gọi qua điện thoại.
Diệp mẫu nói: Lần trước là mẹ không tốt, là mẹ sai rồi.
Có lời gì mẹ cứ nói đi! Không cần phải nói những thứ này làm gì. Đối với tính cách của mẹ mình, Diệp Phồn Tinh vẫn là rất hiểu rõ.
Mẹ của cô tâm tư lớn như cậy, tìm đủ mọi cách để làm hòa với mình, tuyệt đối không chỉ là muốn cùng chính mình nói xin lỗi đơn giản như vậy.
Diệp mẫu nói: Đây không phải là vì con sắp kết hôn rồi sao? Mẹ chỉ muốn hỏi một chút... Lễ vật đám hỏi, nhà bọn họ tính thế nào.
(๑”ᴗ”)ゞ(๑”ᴗ”)ゞ(๑”ᴗ”)ゞ(๑”ᴗ”)ゞ(๑”ᴗ”)ゞ
Cho Sữa thây chút khích lệ của mn đi nào!