Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 789: Chương 789: Cảm giác tội lỗi




Kết quả làm cho Diệp Phồn Tinh và Mục Triệt ở bên kia sợ muốn chết, chỉ sợ làm lạc mất người.

Trong điện thoại, Ngôn An đang nói chuyện với Cố Khải, “ Ông xã, ôm một cái đi mà.”

Bọn họ đã đi ngủ rồi, bị điện thoại của Tưởng Sâm gọi dậy, Cố Khải mới biết chuyện này.

Anh ta Vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Phồn Tinh, sợ cô lo lắng.

Diệp Phồn Tinh nghe thấy âm thanh của Ngôn An mới an tâm lại, “ Cô ấy không có việc gì là tốt rồi, tôi chỉ sợ cô ấy xảy ra chuyện.”

“Không sao, cô về sớm mà nghỉ ngơi.” Cố Khải nói: “ Đáng nhẽ tôi phải nhớ ra gọi điện thoại cho cô nói một tiếng.”

Anh ta cũng rất áy náy.

Cúp điện thoại, Ngôn An liền nhào tới, ôm lấy anh, “ Ông xã ơi.”

Cố Khải ôm lấy Ngôn An nằm xuống, nói: “Hôm nay em lén chạy về trước à?”

“Chị Tinh đang nghe điện thoại, mà An lại nhớ ông xã quá.” Ngôn An vô tội nhìn lấy anh.

Cô ngây ngốc, nghĩ cái gì liền làm cái đó, cũng không tâm tư suy nghĩ nhiều như vậy.

Bây giờ suy nghĩ của cô chẳng khác gì mấy đứa trẻ con.

Cố Khải ôm lấy cô, “Lần sau khi muốn về nhà em phải nói với người khác một tiếng, còn nữa, em không nên chạy loạn như thế, nếu gặp phải người xấu thì phải làm sao bây giờ?”

Ngôn An bị anh dạy dỗ, vô tội nhìn lấy anh, lúc anh nói chuyện, ngẩng đầu lên, hôn lên môi anh, trực tiếp chặn lại lời dạy bảo của Cố Khải.

Cố Khải nhìn cô vợ nhỏ nhà mình, muốn lửa tình bùng cháy nhưng lại sợ dọa cô sợ.

Ngôn An ngây thơ nói: “ Em nghe bọn họ nói, ngủ chung giường sẽ có baby, ông xã, có phải em có baby rồi hay không?”

“...” Cố Khải không nghĩ tới cô còn có thể nhắc tới cái này, “ Em nghe ai nói những thứ lung ta lung tung này thế?”

Bọn họ là vợ chồng yêu tinh thần, làm sao có thể có thai được?

Điều quan trọng là anh cảm thấy cô chính là một đứa trẻ con rồi, anh không thể nào tưởng tượng ra nổi cô có con thì sẽ như thế nào?

Nghĩ tới đây, Cố Khải đột nhiên cảm giác nơi nào đó của mình có phản ứng, chết tiệt thật!

Ngôn An đã là vợ của anh rồi, anh cũng có thể làm chuyện người lớn với cô phải không?

Hiện tại suy nghĩ của cô chỉ giống như đứa trẻ, anh có làm gì cũng sẽ có một loại cảm giác xâm hại trẻ vị thành niên, căn bản không dám có loại suy nghĩ đen tối này.

Nhưng bây giờ nghĩ lại thì vợ anh cũng là một cô gái hơn hai mươi tuổi rồi.

Ngôn An không biết Cố Khải đang suy nghĩ gì, mong đợi nhìn lấy anh, “Là Nguyệt Nguyệt nói với em.”

Nguyệt Nguyệt là người giúp việc nhà bọn họ, đặc biệt chăm sóc cho Ngôn An.

Cố Khải cười nói: “Sẽ không có gì đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.