Ghế sa lon của Diệp gia không lớn lắm, Phó Cảnh Ngộ và Tưởng Sâm lại rất cao to, ngồi lên cảm giác khá chật chội.
Diệp Mẫu nhiệt tình rót nước cho bọn họ, nói: Cảnh Ngộ, uống nước đi.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lý nước đặt ở trước mặt, không động, Diệp Mẫu nói: con yên tâm, mẹ đã khử trùng rồi.
...
Diệp Phồn Tinh đứng ở một bên, nhìn thấy bộ dạng này của mẹ mình, nhớ tới mẹ lần đầu tiên nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, trước sau phản ứng, so sánh, có chút buồn cười.
Diệp Mẫu cũng cảm thấy có chút lúng túng, nói với Diệp Phồn Tinh: Tinh Tinh, con ngồi đây nói chuyện với chồng con đi, mẹ đi trước nấu cơm.
Nói xong, bà ta nhiệt tình đi tới phòng bếp.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, nói: Có muốn vào phòng của em không?
Phó Cảnh Ngộ đáp một tiếng, Ừm.
Anh đứng lên, đi theo Diệp Phồn Tinh vào phòng của cô.
Căn phòng của Diệp Phồn Tinh không lớn, giường cùng tủ quần áo, bàn đọc sách chen chúc chung một chỗ, không gian rất nhỏ.
Cô rất thích sách,những cuốn đã dùng qua, cũng sẽ đặt chung một chỗ.
Diệp Phồn Tinh rất lâu không có trở về nơi này ở rồi, nhưng biết hôm nay cô trở về, tối hôm qua Diệp Mẫu đặc biệt quét dọn qua, nhìn qua rất sạch sẽ.
Phó Cảnh Ngộ đứng ở cạnh cửa, nhìn bên trong, không động tĩnh.
Diệp Phồn Tinh nói: Có hơi nhỏ, nhưng mà anh có thể ngồi trên giường.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, cười nói: Không sao.
Đây là lần đầu tiên anh vào phòng của cô —— căn phòng mà cô ở từ nhỏ đến lớn, trên vách tường còn có một dán giấy đã cũ, tất cả đều là vết tích trưởng thành của cô.
Cơ hồ trong nháy mắt, anh liền tưởng tượng ra Diệp Phồn Tinh khi còn bé ngủ ở chỗ này, làm bài tập trông như thế nào.
Anh ngồi xuống mép giường, ánh mắt rơi vào tấm poster trên bức tường hỏi Đây là...
Ây. Diệp Phồn Tinh nhìn poster của Sơn Tùng M-TP, nói Đây là... thần tượng của em.
Lúc trước có một thời gian cô điên cuồng mê luyến Sơn Tùng M-TP, cho nên mua tấm áp phích này.
Chẳng qua là không biết tại sao, bị Phó Cảnh Ngộ để mắt tới xong, cô lại có một loại cảm giác chột dạ.
Quả nhiên, một giây kế tiếp, Phó Cảnh Ngộ liền đưa tay kéo cô vào trong ngực, để cho cô ngồi ở trên chân, dò hỏi: Đây cũng là chồng em à?
Diệp Phồn Tinh ho khan một tiếng, Coi là vậy đi!
Dù sao cô cũng có rất nhiều ông xã, tuổi trẻ mà, cô gái nào mà chẳng hâm mộ một tá nam thần.
Diệp Phồn Tinh ngửi thấm mùi giấm, giải thích: Anh chẳng lẽ không hâm mộ nữ minh tinh nào sao?
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, không cần suy nghĩ, dứt khoát trả lờiKhông có.
...
Phó Cảnh Ngộ ôm Diệp Phồn Tinh, đánh giá gian phòng của cô, nhìn thấy bàn sách của cô, em cũng có nhiều sách nhỉ?
Ừm. Diệp Phồn Tinh đứng lên, ôm vài quyển sách cho anh xem, Có một thời gian thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, liền mua vài quyển này.
Diệp Phồn Tinh ít giao lưu tiếp xúc với các bạn nữ cùng lớp, bình thường trừ làm lúc làm thêm và học tập, hoạt động giải trí duy nhất của cô, cũng chỉ có đọc tiểu thuyết.
Phó Cảnh Ngộ cầm một quyển sách lên, nghiên cứu tựa như nhìn một chút mặt bìa, Đây là tiểu thuyết gì?
Nói xong, anh giở ra xem
Diệp Phồn Tinh nhìn chằm chằm vào trang sách anh đang đọc, đây là cuốn 《 Kế hoạch của bảo bối, người mẹ này con muốn 》, não ầm một cái nổ tung, Không phải, cái này...
Cô cướp cuốn sách lại, Phó Cảnh Ngộ giơ tay lên một cái, không cho cô được như ý, mở trang sách đó ra đọc tiếp.
Diệp Phồn Tinh vội vàng nói: Anh nghe em giải thích.
Không biết quyển sách này sao lại ở đây, giờ cô chỉ muốn tìm cái lổ để chui xuống.
Trang anh đang đọc có cảnh “ sôi thịt “ khá mặn, đọc một mình cô còn đỏ bừng cả mặt huống gì còn bị anh đọc được.