Mẹ. Phó Cảnh Ngộ lên tiếng chào hỏi.
Tô Lâm Hoan ở chỗ này, bà Phó cũng không đoái hoài tới, nói với Phó Cảnh Ngộ: cô ta mới vừa nói, con lấy của bố cô ta một miếng ngọc quý, chuyện này là thật sao?
Nếu như là giả, kiểu gì hôm nay bà cũng sẽ cho người đánh đuổi Tô Lâm Hoan ra ngoài.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lướt qua Tô Lâm Hoan, ngữ khí lãnh đạm thờ ơ, cô Tô hôm nay là tới lấy lại miếng ngọc phỉ thúy kia sao?
Tô Lâm Hoan đứng lên, nhìn Phó Cảnh Ngộ, nói: Ba em muốn cải thiện quan hệ với anh, cho nên mới đem miếng ngọc kia cho anh, nhưng mà Cảnh Ngộ, đó là miếng Ngọc mẹ em thích nhất, cho nên, anh có thể trả lại cho em được không?
Giọng cô ta thỉnh cầu, phảng phất sự bất lực.
Phó Cảnh Ngộ cố tình ra vẻ khó xử, Đó là bố cô tặng cho vợ tôi, mà vợ tôi lại rất thích, đồ đã tặng mà cô Tô còn muốn đòi lại, cô thấy như vậy có phải phép không?
Tô Lâm Hoan đâu phải thật sự quan tâm đến miếng ngọc kia?
Rất rõ ràng, đây chỉ là một cái cớ mà thôi.
Tô Lâm Hoan nhìn sang Diệp Phồn Tinh, cười nói: Tinh Tinh, nếu em thích, chị có thể tặng em thứ khác, nhưng mà miếng ngọc này mẹ chị thật sự rất thích, cho nên, xin em trả lại cho chị? Chị sẽ rất cảm ơn em.
Không trả. Diệp Phồn Tinh không có bất kỳ do dự nào nói: Nếu đã đưa đến tay tôi, thì chính là đồ của tôi. Tôi rất thích nó nên tôi không có ý định trả cho cô đâu.
Mặc dù cô không thích miếng ngọc kia, ngày đó nhận lấy, Diệp Phồn Tinh cũng không biết mình vứt đâu mất rồi.
Nhưng Phó Cảnh Ngộ nói thế nào, Diệp Phồn Tinh sẽ làm như thế đó.
Anh nói cô thích, thì chắc chắn cô sẽ thích
Tô Lâm Hoan muốn lấy lại, trừ phi anh ấy đồng ý.
Tô Lâm Hoan biết Diệp Phồn Tinh có chỗ dựa là Phó Cảnh Ngộ, coi như mình thuyết phục cô, Phó Cảnh Ngộ không đồng ý, cũng vô dụng.
Cho nên cô ta dứt khoát chuyển ánh mắt sang người Phó Cảnh Ngộ, Cảnh Ngộ, chúng ta nói chuyện một lúc được không?
Diệp Phồn Tinh từ trước tới nay chưa từng gặp qua bộ dạng yếu đuối e lệ của Tô Lâm Hoan ở trước mặt Phó Cảnh Ngộ như vậy bao giờ.
Lúc trước Tô Lâm Hoan mỗi một lần xuất hiện ở trước mặt Phó Cảnh Ngộ, đều giống như Phó Cảnh Ngộ thiếu nợ cô ta, thái độ lãnh đạm, còn không bằng đối với một người đi đường.
Nhưng mà bây giờ, thái độ đối với Phó Cảnh Ngộ, đều ra sức lấy lòng.
Lại cộng thêm dung mạo của cô ta rất xinh đẹp, coi như làm ra chuyện gì quá đáng, dường như cũng làm cho người ta không giận nổi.
Diệp Phồn Tinh len lén nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, phát hiện anh cũng đang nhìn Tô Lâm Hoan.
Đối mặt thỉnh cầu của Tô Lâm Hoan, Phó Cảnh Ngộ không nói gì, chỉ đi ra ngoài.
Ánh mắt Tô Lâm Hoan lộ ra vẻ thỏa mãn đắc ý, đi theo sau lưng anh
Tưởng Sâm nhìn thấy một màn này, nhíu mày một cái.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy hai người cùng đi ra ngoài, luôn cảm giác mình đứng ở chỗ này trở nên dư thừa, nói với bà Phó: Mẹ, con về phòng trước ạ.
Bà Phó gật đầu một cái, ừ, con lên nghỉ ngơi đi.
Sự chú ý của bà hiện tại toàn bộ đều đặt trên người Tô Lâm Hoan và Phó Cảnh Ngộ, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đi ra ngoài, trong lòng của của bà Phó so với ai khác đều sốt ruột hơn.
Tô Lâm Hoan này, thật không biết xấu hổ, hiện tại nhìn thấy Cảnh Ngộ tốt lên, rõ ràng chính là muốn tìm đường quay lại.
Liệu Cảnh Ngộ có mềm lòng mà tha thứ cho cô ta không?
Ở trong mắt bà Phó, Diệp Phồn Tinh là một cô gái đơn thuần đến không thể đơn thuần hơn, về phần Tô Lâm Hoan... Quả thật chính là hồ ly tinh!
Tô Lâm Hoan dáng dấp gia thế đều tốt, trọng điểm là, lúc cô ta quen biết Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh khả năng còn là một đứa trẻ con.
Trước khi Diệp Phồn Tinh lấy Phó Cảnh Ngộ thì Tô Lâm Hoan đã là vị hôn thê của Phó Cảnh Ngộ.
Bà Phó cũng không rõ tình cảm của hai người rốt cuộc thế nào, nhưng nhìn Phó Cảnh Ngộ không cự tuyệt, chắc là còn tơ tưởng đến Tô Lâm Hoan.
hiện tại bà rất sợ Tô Lâm Hoan chỉ cần nói vài câu, Phó Cảnh Ngộ liền chạy theo cô ta.
Diệp Phồn Tinh đi lên phòng,vẻ mặt mới vừa nãy còn ra vẻ ung dung, giờ phút này trở nên lỡ sợ thấp thỏm.
Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa để đọc tiếp nhé