Ánh mắt bát quái kia, làm cho Diệp Phồn Tinh không biết phải nói gì.
Ngay cả bản thân cô cũng đã quen rồi, nhưng sợ Phó Cảnh Ngộ không quen.
Diệp Phồn Tinh nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, Anh có muốn ngồi đây nữa không?
Nhưng khách tới nhà, hiện mà rời đi thì hình như hơi mất lịch sự.
Phó Cảnh Ngộ đi tới,ngồi xuống, hai người kia nhìn thấy anh ngồi xuống, ánh mắt liền sáng lên.
Người phụ nữ tên Thảo cười tít mắt nói: Tinh Tinh giỏi quá, lấy được một người chồng tốt như vậy.
Rõ ràng lúc trước ai cũng nói Diệp Phồn Tinh lấy một ông chú già tàn phế, hiện tại cô mang theo Phó Cảnh Ngộ trở lại, đều trực tiếp vả vào mặt mấy người đã từng nói xấu cô.
Mọi người bây giờ đều chỉ có hâm mộ mà thôi.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, sợ anh cảm thấy phiền.
Dù sao anh luôn không thích ồn ào.
Nhưng mà đối mặt với hai bà thím lắm lời này, Phó Cảnh Ngộ cũng không có bất kỳ sự chán ghét nào, anh ngồi ở trên ghế sa lon, lịch sự đáp lại, Là do tôi may mắn mới lấy được Tiểu Tinh.
Thấy anh chịu mở miệng nói chuyện, hai người kia càng rôm rả hơn.
Nhìn Phó Cảnh Ngộ ung dung nói chuyện với mọi người, trong lòng của của Diệp Phồn Tinh có một loại cảm giác rung động.
Mặc dù nói, xã hội này mọi người đều bình đẳng, nhưng vô hình, vẫn sẽ có sự phân chia giai cấp.
Nhưng ở con người Phó Cảnh Ngộ này, dường như không có.
Điều này làm cho Diệp Phồn Tinh nhớ lại tới Vĩ -- cái người vì trong nhà có hai căn hộ, mà đã cảm thấy mình hơn người.
Mọi người trò chuyện một hồi, hai người kia đều cười hì hì.
lúc tiễn vợ chồng Phó Cảnh Ngộ về, Diệp Mẫu còn có chút không nỡ, nói: Cảnh Ngộ, lần sau lại về đây nhé! Tinh Tinh, lúc nào rảnh rỗi thì nhớ về thăm nhà, biết không?
Phó Cảnh Ngộ hôm nay quả thật làm cho bà ta nở mày nở mặt.
Diệp Mẫu vào lúc này trong lòng đắc ý vô cùng.
Diệp Phồn Tinh nói: con biết rồi.
Cô cùng Phó Cảnh Ngộ lên xe, Diệp Mẫu còn đứng ở bên cạnh, không rời mắt, mãi đến khi xe của bọn họ hoàn toàn khuất bóng mới chịu trở về.
Diệp Mẫu đi lên nhà, đi đến đâu cũng cười không khép nổi miệng khoe khoang.
Con rể tôi đẹp trai không?
Nhìn con rể tôi chưa, nhà nó nhiều tiền lắm đấy.
Nhân phẩm lại tốt nữa chứ.
...
Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ đã về tới biệt thự Nam Xuyên, dù sao cũng là thứ bảy, bọn họ cũng đã tới rồi, dự định ở thêm một ngày, ngày mai trở về thành phố.
Buổi tối, Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ và Tưởng Sâm ở bên ngoài, đi ra, nghe thấy Tưởng Sâm nói chuyện với Phó Cảnh Ngộ: Anh Phó đối với phu nhân thật tốt, tôi biết lần này trở về, không phải là muốn thăm bà Diệp, mà là muốn lấy lại mặt mũi cho phu nhân thôi phải không.
Lúc lấy anh, cô bị bao nhiêu người xem thường, hôm nay anh phải lấy lại mặt mũi cho cô.
Để cho họ hàng của cô biết, mắt chọn chồng của cô rất chuẩn xác.
Rằng cô đã lấy một người đàn ông ưu việt ra sao, rằng cô là vợ của Phó Cảnh Ngộ anh.
Diệp Phồn Tinh trước đó còn không biết Phó Cảnh Ngộ tại sao lại về cùng cô chuyến này, hiện tại nghe xong Tưởng Sâm nói mới hiểu được, nguyên lai, Phó Cảnh Ngộ hôm nay đặc biệt về nhà mẹ đẻ với cô lại là vì cô?
Diệp Phồn Tinh đi ra ngoài, Tưởng Sâm thấy cô, nói với Phó Cảnh Ngộ: tôi có việc đi trước ạ.
Phó Cảnh Ngộ đáp một tiếng, Ừm.
Tưởng Sâm mới vừa đi xong,cô gái nhỏ đã chạy tới sau lưng Phó Cảnh Ngộ,ôm chặt anh.
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!