Cố Vũ Trạch bị anh nhìn đến nỗi có chút chột dạ, Cậu.
Gần đây ở trường học hành như thế nào rồi? Phó Cảnh Ngộ đã rất lâu không quan tâm thành tích của hắn rồi.
Cố Vũ Trạch gật đầu một cái, Vẫn tạm ổn ạ.
Học tập với hắn mà nói, cho tới bây giờ đều không phải là chuyện khó khăn gì.
Hắn căn bản không yêu cần đặt nhiều tinh lực vào đó, còn có thể giành ra chút thời gian chơi game.
Lại nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nói tiếp: Tạm ổn có nghĩa là không tốt lắm phải không?
Cái này rõ ràng là đang tìm cớ để dậy dỗ một trận mà!
Phó Cảnh Ngộ ngồi đó, bắt đầu giáo huấn Cố Vũ Trạch: Lúc còn trẻ không chịu học hành tử tế, suốt ngày chỉ giành thời gian vào mấy thứ vô bổ?
Mấy thứ vô bổ kia, đại khái chính là chỉ chuyện hắn chơi game chứ gì?
Cậu trước rõ ràng không phản đối mình làm chuyện này.
Nhưng câu sau, rõ ràng cho thấy nhìn hắn không vừa mắt, muốn mượn cớ mắng mắng hắn đây mà.
Cố Vũ Trạch cảm giác được, Phó Cảnh Ngộ hôm nay tâm tình không tốt lắm, mà mình vừa hay thành chỗ phát tiết.
Cái này thật là quá xui xẻo!
Nhưng, thà để cho cậu mắng hắn, còn hơn để cậu mắng Diệp Phồn Tinh, vậy thì cứ để hắn ăn trận chửi này đi!
Cố Vũ Trạch ra vẻ hiểu chuyện, Cháu biết mà, chơi game chẳng qua chỉ là đam mê tạm thời, sau này cháu sẽ không thế nữa.
Phó Cảnh Ngộ nhìn hắn một cái, lại cải chính ý nghĩ của hắn, cháu biết cậu không nói chuyện cháu chơi game mà.
... Cố Vũ Trạch hơi sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn về phía người cậu đang bốc hỏa của mình, chẳng lẽ cậu hắn đang nói đến chuyện Diệp Phồn Tinh sao?
Cố Vũ Trạch vẫn cho là, mình đã dấu giếm rất giỏi rồi, mỗi lần tới đây, cũng chỉ tìm cách lấy lòng Phó Cảnh Ngộ, giống như thật sự hắn chỉ đến đây vì một mình Phó Cảnh Ngộ vậy.
Nhưng mà ở trong mắt Phó Cảnh Ngộ, chút tâm tư nhỏ này của hắn, cho tới bây giờ đều chưa từng qua mặt được anh.
Chẳng qua, điều khiến cho Cố Vũ Trạch không nghĩ tới nhất chính là, cậu biết rất rõ ràng hắn vẫn còn yêu Diệp Phồn Tinh mà xưa nay, đều không vạch trần hắn, cũng không đuổi hắn đi.
Cái này rõ ràng không coi hắn là đối thủ —— vô luận hắn cố gắng thế nào, Phó Cảnh Ngộ đều không cảm thấy, Cố Vũ Trạch có tư cách để cướp Diệp Phồn Tinh ra khỏi tay anh.
Cố Vũ Trạch nắm chặt ngón tay, nhìn Phó Cảnh Ngộ, không biết lấy dũng khí đến từ đâu ra, hỏi một câu: Cậu và Tinh Tinh... Sẽ ly dị sao?
Ly dị? Phó Cảnh Ngộ nhíu mày một cái, cháu vì cái gĩ mà nghĩ như vậy?
Là vì anh tống thức ăn chó còn chưa đủ nhiều sao?
Nếu không, cháu anh làm sao lại sinh ra ảo giác như vậy?
Cố Vũ Trạch cũng không dám nói thẳng, hắn là đang đợi bọn họ ly hôn, hắn thật sự rất sợ Phó Cảnh Ngộ,cố giả vờ mình không có ý gì với Diệp Phồn Tinh, nói: Cháu biết, cậu và Tinh Tinh kết hôn, là bởi vì đã ký hợp đồng hôn nhân. Hiện tại cậu đã bình phục rồi, không cần cô ấy nữa... Cháu đang lo cậu sẽ không cần cô ấy.
Không bao giờ có chuyện ấy. Phó Cảnh Ngộ không chút do dự nói: Nếu cậu đã cưới cô ấy, thì cả đời cô ấy chính là vợ của cậu, cháu không cần lo lắng thấy cho mợ cháu làm gì, cũng không cần lo lắng cho cậu, cậu mợ sẽ mãi hạnh phúc.
...
Cố Vũ Trạch vốn chỉ là muốn nhìn một chút, xem mình và Diệp Phồn Tinh có cơ hội hay không,nghe Phó Cảnh Ngộ nói xong, lồng ngực của Cố Vũ Trạch như trúng một mũi tên.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng bởi vì người trước mắt là Phó Cảnh Ngộ, lại không dám nói ra.
Hắn cũng không thể nói với cậu của mình rằng cháu thích Tinh Tinh, cậu nhường cô ấy lại cho cháu đi!
Nếu dám nói như vậy, Phó Cảnh Ngộ đoán chừng sẽ bẻ gãy chân của hắn rồi vứt xuống hồ làm mồi cho cá.
Hắn cúi đầu không dám nhìn Phó Cảnh Ngộ, chỉ có thể dối lòng mà nói một câu: Vậy thì tốt rồi.
Dì Ngô đứng ở một bên, nghe đối thoại của hai người, có chút cảm động.
Bình thường không nhìn ra, còn tưởng Cố Vũ Trạch ghét Diệp Phồn Tinh! Không nghĩ tới, hắn lại quan tâm tới Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ như vậy.
Tiểu Vũ Trạch vẫn là đáng yêu nhất!
Đừng quên like và bỏ phiếu cho sữa nhé mọi người!