Thấy ánh mắt này của cô, trái tìm anh cảm giác như bị bóp nghẹt.
Anh ôm cô trấn an tâm tình rồi cúi đầu nhìn về phía.
Diệp Phồn Tinh không dám nhìn ánh mắt của anh, Em rất sợ.
Sợ cái gì? Phó Cảnh Ngộ ôn nhu nhìn cô.
Biết cô bị thái độ Lão thủ trưởng làm cho lo sợ.
Thật ra lúc đầu anh chưa biết nguyên nhân cũng bị dọa sợ.
Diệp Phồn Tinh nói: Vừa rồi em nghĩ, nếu như ông ấy không thích em thì có phải anh sẽ bỏ rơi em không?
Lão thủ trưởng đối là người rất quan trọng với Phó Cảnh Ngộ.
Ở bên cạnh anh lâu như vậy, sớm cũng cảm giác được.
Nếu không lần này, anh cũng sẽ không đặc biệt đem cô tới gặp mặt Lão thủ trưởng.
Một người quan trọng như vậy, nhất định sẽ ảnh hưởng đến quyết định của anh.
Phó Cảnh Ngộ cười nói: Ngốc ạ, làm sao có thể như vậy được? Người anh yêu, nhất định bọn họ cũng sẽ thích em thôi.
Nhưng mà... Mới vừa rồi Lão thủ trưởng rõ ràng rất ghét cô.
Qua đây nào. Phó Cảnh Ngộ cũng không vội giải thích, nắm tay cô, mang cô đi gặp Lão thủ trưởng.
Diệp Phồn Tinh lo lắng bất an mà đi theo sau lưng anh, mới vừa thấy mặt đã bị Lão thủ trưởng đuổi ra một lần, hiện tại dũng khí ngẩng đầu lên nhìn Lão thủ trưởng cũng không có.
Một giây kế tiếp, cô nghe thấy Lão thủ trưởng hỏi một câu, Cháu tên là Phồn Tinh à?
Diệp Phồn Tinh không hiểu ngẩng đầu lên, nhìn người trước mắt, khép nép trả lời, Vâng ạ.
Ngồi đi. Lão thủ trưởng hài lòng nói.
Biết thân phận của Diệp Phồn Tinh, ông Ngôn nhìn cô càng nhìn càng thuận mắt.
Diệp Phồn Tinh không làm rõ tình huống trước mắt, không nhịn được nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, Phó Cảnh Ngộ chỉ vào cái ghế bên cạnh, Ngồi đi em.
Lúc này Diệp Phồn Tinh mới ngồi xuống.
Ai nói cho cô biết, rốt cuộc đây là tình huống gì?
Mới vừa nãy còn đuổi cô ra ngoài, nhưng bây giờ thái độ lại quay ngoắt 180°?
Hiện tại cô cũng rất hiếu kỳ, vừa rồi anh đã nói gì với Lão thủ trưởng mà ông ấy lại thấy đổi thái độ nhanh chóng mặt như vậy.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô rồi quay sang nói với Lão thủ trưởng: Cô ấy rất nhát gan, lại hay xấu hổ mong chú đừng để ý.
Không có việc gì. Lão thủ trưởng ấm áp nói: Là chú dọa con bé sợ rồi.
Phồn Tinh, mau chào chú ấy đi. Phó Cảnh Ngộ nhắc nhở.
Diệp Phồn Tinh khẩn trương nói: Cháo chào thủ trưởng ạ.
Âm thanh của cô hơi cứng nhắc.
Cảm giác này, so với phải đi gặp bố mẹ chồng còn hồi hộp hơn.
Lão thủ trưởng cười nói: Cảnh Ngộ gọi ta là chú, cháu cũng gọi theo cậu ấy là được.
Nghe cô gọi thủ trưởng, nghe rất khách sáo.
Hơn nữa hiện tại Cảnh Ngộ đã không ở trong quân đội nữa rồi, cũng không cần phải gọi ông như vậy nữa.
Diệp Phồn Tinh sửa lời nói: Chú Ngôn
Này. Ông Ngôn cười đáp một tiếng, đưa cho cô ly trà.
Lão thủ trưởng nói với Diệp Phồn Tinh: Vừa rồi là chú nóng vội, mong cháu đừng để trong lòng, không dọa cháu đấy chứ?
Diệp Phồn Tinh không dám tin nhìn ông Ngôn, không hiểu ông ấy nói vậy là có ý gì.
Nhưng cô vẫn vội vàng lắc đầu, Không đâu ạ.
Ly trà này coi như là xin lỗi, cháu uống thử xem có ngon không. Thủ trưởng hiền hòa mà nhìn lấy Diệp Phồn Tinh ánh mắt như ông nội nhìn cô cháu gái nhỏ.
Diệp Phồn Tinh dùng hai tay, bưng ly lên, ngửi hương trà, mới đưa trà chậm rãi uống cạn, Ngon lắm ạ.
Có ai thấy Lão Ngôn đáng yêu không, like và bỏ phiếu ngay đi nào
Vậy là tròn 600 chương rồi đấy, Sữa chỉ muốn nói rằng truyện này còn lâu mới hết, trong truyện chưa hề có sóng gió thật sự gì cả, vì vậy mong rằng sau này dù có chuyện gì xảy ra cũng mong mọi người sẽ luôn ủng hộ truyện nhé
Ps: Vừa rồi Sữa đăng nhầm chương, xin lỗi các tình yêu nhé, để đọc đúng thứ tự chương mọi người vui lòng thoát ra, xóa tag đang mở rồi vào lại nhé!