Bà Phó nói: Tôi thấy bộ dạng này của cô, không có chút nào xứng đáng để làm một giảng viên đại học, khi về nhà tôi sẽ gọi điện thoại cho lãnh đạo trường này, để xem họ xử lý cô như thế nào, không thì tiền tài trợ hàng năm Phó Thị đổ vào đây là vỏ hến sao?
Lại dám bắt nạt Diệp Phồn Tinh, thật quá đáng mà.
Lê Huệ Lan biết chỉ cần một cuộc điện thoại của bà Phó thì chuyện cô ta bị đuổi việc sẽ như ván đã đóng thuyền.
Cô ta khúm núm nói: Giáo sư Tô, lần này đều là lỗi của tôi. Tôi nhất định sẽ xin lỗi em Diệp Phồn Tinh trước lớp.
Không phải cái gì cũng nói xin lỗi là xong. Bà Phó cũng không tính tha cho cô ta: Nếu như hôm nay chúng tôi không tới, Tiểu Tinh nhà tôi không phải vẫn bị các người đè đầu cưỡi cổ sao?
Hiện tại bà còn có cảm giác mình có lỗi với Diệp Phồn Tinh, dù sao tin tức mang thai,cũng là do bà truyền đi.
Hiện tại Diệp Phồn Tinh bởi vì chuyện này mà bị bắt nạt, bà đương nhiên muốn thay Diệp Phồn Tinh lấy lại công đạo.
Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh nhìn bộ dáng Lê Huệ Lan hối hận bất lực, cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng mà, Diệp Phồn Tinh cũng không định ép cô ta vào đường cùng, nhìn Lê Huệ Lan tuyệt vọng, Diệp Phồn Tinh quay sang khuyên nhủ bà Phó: Mẹ, thôi bỏ qua đi!Con Tin qua chuyện lần này cô ấy đã nhận được một bài học rồi, sau này sẽ nghiêm túc làm việc. Sẽ không giống lần này vì vài tin đồn nhảm, mà quyết định bừa nữa.
Coi như Lê Huệ Lan bị đuổi thật thì đối với Diệp Phồn Tinh cũng không ích lợi gì.
Hơn nữa, nhìn lấy Lê Huệ Lan như vậy, Diệp Phồn Tinh đã cảm thấy rất hả giận rồi.
Thay vì sau này đổi một giảng viên khác tới làm khó cô, không bằng để cho Lê Huệ Lan thiếu cô một món nợ ân tình.
Lê Huệ Lan nghe thấy Diệp Phồn Tinh nói như vậy, trong lòng vô cùng cảm kích.
Phó Linh Lung nhìn ra được ý đồ của Diệp Phồn Tinh, hùa theo nói: Nếu Tiểu Tinh đã nói như vậy rồi thì mẹ cũng đừng nóng giận nữa.
Lê Huệ Lan thấy Phó Linh Lung và Diệp Phồn Tinh bắc thang cho mình leo xuống, vô cùng cảm kích: giáo sư Tô, về lớp tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, sẽ không để cho xảy ra chuyện như vậy nữa.
Phó Linh Lung ý vị thâm trường cười nói: Vậy sau này, ở trường học, phải phiền cô Lê chiếu cố nhiều hơn tới Tiểu Tinh rồi.
Làm người nên giấu nghề, lúc nào cũng phải chừa đường lui cho mình.
Chị cũng tin tưởng, Lê Huệ Lan không phải là người không hiểu chuyện như vậy.
Từ trường học đi ra, Phó Linh Lung và bà Phó đưa Diệp Phồn Tinh về nhà mới.
Diệp Phồn Tinh tự mình vào cửa, nhìn thấy trong sân nhà mình có một cây Giáng sinh rất lớn, trên cây trang trí đèn LED vô cùng đẹp mắt, làm cho người ta phảng phất như đang tiến vào thế giới truyện cổ tích.
Diệp Phồn Tinh đi tới, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ở cạnh cây, anh mặc áo khoác, quàng khăn lẳng lặng chờ đợi Diệp Phồn Tinh trở về.
Diệp Phồn Tinh đã nhiều ngày không thấy anh, không nghĩ tới khi anh trở lại, lại tạo cho cô một bất ngờ lớn như vậy.
Cô lớn bằng chừng này, chỉ nhìn thấy cây Giáng sinh bày ở sảnh của các khách sạn, nhà hàng, lại không nghĩ rằng, Phó Cảnh Ngộ trực tiếp mua luôn cây Giáng sinh đặt ở trong nhà mình rồi.
Cô đi tới sau lưng Phó Cảnh Ngộ, bịt mắt của anh lại, Đoán xem ai đây?
Đối mặt với hành động ngây thơ này, Phó Cảnh Ngộ đưa tay ra, nắm ngón tay của cô.
Diệp Phồn Tinh chuyển tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống, để tay đến trên đùi của anh, bị tay anh giữ tại trong lòng bàn tay.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, ánh mắt ôn nhu lại cưng chiều: Trở về rồi hả?
Ừm. Diệp Phồn Tinh cảm giác lòng của mình thật ấm áp vô cùng, chị và mẹ đưa em về, nhưng mà bên nhà còn có việc, nên đi về luôn không vào đây nữa.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô đang run lên vì lạnh, liền cởi khăn quàng xuống, quàng lên người cô, ôm cô vào lòng, Có lạnh nữa không?
Nhìn thấy anh thì không lạnh nữa. Diệp Phồn Tinh cười ôm lấy tay anh, nhưng mà, bên ngoài lạnh như vậy, sao anh lại ngồi ở ngoài này?
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!