Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 690: Chương 690: Có ai đáng để chồng em nhìn sao?




Nếu không phải là công việc không thể để người khác xử lý thì Phó Cảnh Ngộ cũng muốn đi cùng cô

Lần này Phó Linh Lung cũng về thủ đô, cho nên để cho Diệp Phồn Tinh cùng chị ấy đi luôn

Nghe thấy anh nói sẽ đi đón mình, Diệp Phồn Tinh cự tuyệt nói: "Không cần đâu, anh đừng đi đón em làm gì, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi! Em sợ anh mệt chết luôn ấy "

Anh cũng không phải là Iron Man, cũng cần phải nghỉ ngơi

Cô lại càng không phải là trẻ con, còn phải để cho anh đưa đi đón về

Phó Cảnh Ngộ nghe xong khép vali hành lý lại, " Em cũng biết quan tâm chồng của em rồi đấy hả?"

Diệp Phồn Tinh không phục, " Em không quan tâm anh khi nào hả?"

Phó Cảnh Ngộ quay đầu lại, ôm cô, hai người cùng nhau ngã xuống giường

Anh dựa vào gối,, vòng tay ôm eo của cô, ngẩng đầu lên, hôn lên mặt cô

Cảm giác ấm áp ngọt ngào tràn ngập bầu không khí ở trong phòng

Mỗi phút mỗi giây ở bên cô đều là mỗi giây mỗi phút vui vẻ, có lúc ngay cả khi cãi nhau, quay đầu suy nghĩ lại, lại cảm thấy buồn cười

Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, cảm giác trong ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ, chứa đựng cả một mặt trời nhỏ,làm cho cô chỉ muốn mãi ở bên người đàn ông này

Ngón tay của cô sờ sống mũi của anh, "Lúc em không có ở đây anh không được nhìn cô gái nào khác, nhớ chưa?"

Không chỉ anh có tính chiếm hữu mà ngay cả cô cũng vậy, người đàn ông này chỉ là người đàn ông của một mình cô mà thôi!

Phó Cảnh Ngộ cười khẽ một tiếng, cảm giác được sự chiếm hữu đáng yêu của cô, " Có ai đáng để chồng em nhìn sao?"

"Ai biết có không?" Diệp Phồn Tinh bĩu môi, cố ý nói

Mặc dù cô biết, chồng của cô rất đáng tin

Nhưng nói chuyện với anh cô không có cố kỵ, thích khiêu khích anh

Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, "Lá gan của em ngày càng lớn rồi đấy, dám quản chuyện của anh Đã thế nhân lúc em không có ở đây anh phải nhìn mấy cô gái khác cho đã mắt "

"" Diệp Phồn Tinh nở nụ cười, " Anh là trẻ con sao? Đồ ấu trĩ!"

Phó Cảnh Ngộ ôm chặt cô, nhìn cô đang ở trong ngực mình nói chuyện

Anh nghe cô nói tiếp: "Không được nhìn ai hết! "

Ngày hôm sau, sáng sớm Diệp Phồn Tinh đã đến Cố gia, ở lại nhà của Phó Linh Lung

Cô ở trong phòng, vừa mở hành lý, vừa gọi điện thoại với Phó Cảnh Ngộ, " Em với chị đến nơi rồi, chỉ có điều "

"Làm sao?" Phó Cảnh Ngộ hỏi

Diệp Phồn Tinh nhìn trong vali của mình mang không thiếu thứ gì, quả thật không thể tin được đây là do một người đàn ông làm

Diệp Phồn Tinh nói qua điện thoại đang bật loa ngoài vứt ở bên cạnh: " Anh chuẩn bị đồ cho em như đi một năm thế "

"" Trong điện thoại truyền tới tiếng cười của Phó Cảnh Ngộ, anh trầm giọng nói, " Giờ anh phải đi họp, họp xong anh lại gọi điện thoại cho em "

"Ừm" Diệp Phồn Tinh nói: " Em cũng hơi mệt, muốn ngủ một lúc!"

Cô và Tô Tề hẹn đối tác vào buổi tối, giờ vẫn còn sớm, không cần vội

Diệp Phồn Tinh nằm xuống giường nghe Phó Cảnh Ngộ ôn nhu nói: "Vậy thì ngủ đi "

Bọn họ lên máy bay rất sớm, cho nên thức dậy cũng rất sớm

Thật ra Diệp Phồn Tinh không cần bay sớm như vậy, chủ yếu là Phó Linh Lung vội về

Diệp Phồn Tinh ngủ một lúc thì bị Phó Linh Lung gọi xuống ăn cơm

Cố Khải hôm nay cũng ở đây, tối hôm qua anh cũng trở về nơi này ngủ

Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Cố Khải, lên tiếng chào hỏi "Cố tổng"

Cố Khải nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, cười một tiếng, "Chào cô Diệp "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.