Tô Lâm Hoan nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt của Phó Linh Lung, dùng tia hi vọng cuối cùng cầu xin, Chị, em thật sự biết lỗi rồi. Chị tha thứ cho em nốt lần này thôi, được không? Chị nói giúp em vài lời trước mặt Cảnh Ngộ chắc chắn anh ấy sẽ mềm lòng mà tha thứ cho em, em nhất định sẽ cảm kích chị cả đời.
Gương mặt yếu đuối này của cô ta bật khóc nức nở đều làm cho người ta phải thương xót mềm lòng.
Đáng tiếc, chuyện cô ta đã làm với nhà Phó đau, có khóc chết ngất ở đấy cũng vô dụng.
Không bao giờ. Phó Linh Lung cao lãnh nói: Em trai tôi hiện tại đang sống rất hạnh phúc bên vợ của nó, còn cần người phụ nữ như cô sao?
Lúc trước Tô Lâm Hoan ghét bỏ Phó Cảnh Ngộ, hiện tại thay phiên người Phó gia tới ghét bỏ cô ta rồi!
Nhớ lại lúc trước người nhà họ Tô đối xử với người nhà họ Phó như thế nào,hiện tại Phó Linh Lung cũng đối xử với Tô Lâm Hoan như thế.
Nhưng mà... Tô Lâm Hoan lúc này đã không cần mặt mũi,: Anh ấy ưu tú như vậy, chị lại để anh ấy lấy một người phụ nữ tầm thường như Diệp Phồn Tinh sao?
Tiểu Tinh có ra sao thì có liên quan hệ gì tới cô? Phó Linh Lung lần đầu tiên nhìn thấy người tự luyến như vậy khinh thường nói: Ở trong mắt tôi, cô còn không xứng xách dép cho em dâu tôi!
Mặc dù xuất thân bình thường, nhưng trên người Diệp Phồn Tinh có rất nhiều điểm tốt.
Không giống Tô Lâm Hoan,tự cho là bản thân mình tốt đẹp, không coi ai ra gì.
Tô Lâm Hoan hèn mọn bấu víu: Đúng, chị nói cái gì cũng đúng, là em sai...
Lúc trước cô ta kiêu ngạo là thế,nhưng hiện tại chỉ cần có thể bước chân vào nhà họ Phó một lần nữa, dù họ có nói cái gì, cô ta cũng sẽ nhẫn nhịn.
Nhìn thấy cô ta như vậy, Phó Linh Lung quả thật là không chịu nổi nữa.
Biết sai thì nhớ cút xa xa một chút, nhìn thấy bộ dạng này của cô tôi đã thấy buồn nôn rồi.
Nếu không phải đang ở nhà của Tô Lâm Hoan, lại cộng thêm cô ta luôn miệng nhận sai thì Phó Linh Lung đã đánh cho cô ta một trận rồi.
Nhưng cuối cùng, quả thực không thể xuống tay được, đành về trước, để hôm nào kiếm cớ đánh sau vậy.
Tô Lâm Hoan nhìn thấy Phó Linh Lung đi rồi, thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy gối, cô ta sắp bị dọa sợ bắn tim ra ngoài rồi.
Mới vừa lúc nãy Phó Linh Lung tiến vào, cô ta còn tưởng Phó Linh Lung sẽ đánh cô ta, cũng may là Phó Linh Lung không động thủ.
-
Diệp Phồn Tinh đang ngồi trước máy tính làm việc, Phó Linh Lung gõ cửa một cái, Tiểu Tinh ơi.
Chị ạ. Diệp Phồn Tinh đứng lên,ẩ mở cửa cho Phó Linh Lung, Chị vào đi.
Phó Linh Lung sau khi đi vào, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đang mở máy tính, hỏi: em đang bận à!
Không ạ, em chỉ lên làm chút việc vớ vẩn thôi. Diệp Phồn Tinh nói: Hôm nay chị không phải đi làm ạ?
Thời gian của chị luôn rất tự do. Phó Linh Lung nhìn Diệp Phồn Tinh, sợ Diệp Phồn Tinh bị Tô Lâm Hoan ảnh hưởng, Chị nghe mẹ nói chuyện của em và Tô Lâm Hoan rồi,chị mới đến Tô gia một chuyến, đã dạy cho cô ta một bài học rồi.
Ây... Diệp Phồn Tinh hỏi: Cô ta không sao chứ? Em nghe nói cô ta bị bệnh nặng rồi.
Bệnh cái dắm. Phó Linh Lung nghĩ đến vẫn còn tức, nói: Cô ta giả vờ cũng giống đấy, còn muốn lừa chị, nói cái gì tối cả đêm phải truyền thuốc, căn bản cô ta không bị làm sao cả. Cô ta đúng là một diễn viên giỏi, lúc trước cả nhà đều bị cô ta qua mặt. Nếu không phải là Cảnh Ngộ xảy ra chuyện, làm sao mà nhìn thấu được bộ mặt thật của cô ta?
Mặt mũi thì sáng sủa nhưng nhân cách lại chẳng bằng cả chó mèo. Cuộc sống hiện tại thật sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong nữa rồi
Diệp Phồn Tinh cười nói: cô ta không việc gì là tốt rồi, nếu không, người nhà họ Tô lại lấy chuyện này đi gây sự với Cảnh Ngộ, vậy cũng không tốt.
Chiêu giả bệnh này cũng có thể nghĩ ra được, có thể thấy,bà cô già họ Tô kia vì có thể trở lại bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, cũng đã dùng hết toàn lực rồi.
Đừng quên like và bỏ phiếu cho Sữa nhé! Không like không phiếu là Sữa buồn sữa không viết được chương mới đâu!