Lửng mật
Gào! Diệp Phồn Tinh há to mồm, giả vờ làm ngáo ộp.
Bóng Đèn Nhỏ ngơ ngác nghĩ: tại sao là mẹ?
Trong nháy mắt ánh ánh mắt của nhóc liền mềm nhũn ra, ngọt ngào nói: Mẹ!
Sau cánh tay nhỏ ôm lấy cổ của Diệp Phồn Tinh..
Căn bản không có bị Diệp Phồn Tinh hù sợ!
Trên người con trai có một mùi sữa thơm thoang thoảng.
Diệp Phồn Tinh nâng cái mông của con trai lên, đem nhóc bế lên, ở trên gương mặt mềm mại của nhóc con hôn một cái, Có nhớ mẹ không?
Gương mặt của Bóng Đèn Nhỏ có chút bụ bẩm, mặt giống như cái bánh bao mềm nhũn, làm cho người ta rất muốn véo má nhóc.
Nhóc nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, có chút xấu hổ gật đầu, Nhớ ạ.
Bà Phó nhìn lấy một màn này, cười nói: Buổi sáng nghe nói hai đứa sẽ về, liền bắt đầu nhắc hai đứa cả ngày nay.
Tính chất công việc của Diệp Phồn Tinh rất đặc thù, chưa có tốt nghiệp đã sinh con, cho nên cũng không thể ngày ngày ở bên cạnh con.
Điều may mắn là, coi là như vậy, Bóng Đèn Nhỏ cũng không tỏ ra xa lạ với mẹ, vẫn sẽ nhớ tới cô.
Liền giống bây giờ, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh trở lại, nhóc con vui vẻ như được cho kẹo.
Diệp Phồn Tinh biết, những điều này đều do bố mẹ chồng dạy cháu trai.
Diệp Phồn Tinh ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ ngồi xuống, nói với bà Phó: Mẹ vất vả rồi, ngày nào cũng chăm sóc con hộ bọn con.
Có cái gì cực khổ? Bà Phó cười nói: Bảo bảo nhà ta rất nghe lời. Ở bên ngoài cũng rất hiểu chuyện.
Bà Phó thương cháu trai, không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Cũng sắp đến đầu tháng chín rồi, còn hai tháng nữa Bóng Đèn Nhỏ được hai tuổi rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Diệp Phồn Tinh nhìn con trai trong ngực, xoa xoa đầu của nhóc.
Bóng Đèn Nhỏ ngồi ở trên chân của Diệp Phồn Tinh, nhìn cô, Mẹ, có phải mẹ không thích Tiểu Bạch không?