Phó Linh Lung nhìn thấy Diệp Phồn Tinh xuất hiện, trong lòng rất thoải mái, để cho Tô Lâm Hoan biết, trên đời này, không phải chỉ có một mình cô ta xinh đẹp.
Nếu không cô ta lại cứ tiếp tục tự sướng, cứ tự suy tưởng, tự cho mình là đúng.
Tô Lâm Hoan nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, ôn nhu cười cười, Tinh Tinh, chuyện hồi chiều, chị thay Thanh Thanh xin lỗi em, cô ấy là người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng cô ấy không có có ác ý gì. em đừng để trong lòng.
Chuyện này Phó Linh Lung cũng vừa nghe nói!
Khuất Ngọc Thanh lại dám cười nhạo Diệp Phồn Tinh...
Phó Linh Lung cũng không có bởi vì Tô Lâm Hoan nói xin lỗi mà hết giận, ngược lại, Tô Lâm Hoan càng tỏ ra áy náy, Phó Linh Lung lại càng tức giận hơn.
Chị nhìn Khuất Ngọc Thanh, nói: Thanh Thanh, lâu lắm rồi em không tới nhà chị chơi,Mà em cũng giỏi nhỉ,ngay cả chị dâu của em mà em cũng dám chê cười!
Phó Cảnh Ngộ lớn hơn Khuất Ngọc Thanh hai tuổi, bình thường cô ta phải gọi Phó Cảnh Ngộ một tiếng anh, cho nên, theo lý nên gọi Diệp Phồn Tinh là chị dâu.
Khuất Ngọc Thanh vô cùng sửng sốt, không nghĩ tới, chẳng những Phó Cảnh Ngộ yêu chiều Diệp Phồn Tinh lên tận chín tầng mây mà ngay cả Phó Linh Lung cũng nói giúp cho Diệp Phồn Tinh.
Nhưng mà, lúc trước không phải nói,lúc kết hôn, bọn họ còn không thèm đưa sính lễ sang nhà họ Diệp sao?
Phó Linh Lung và Khuất Ngọc Thanh mặc dù ngang hàng, nhưng cô ta cũng không dám đắc tội Phó Linh Lung,chỉ cười nói: Chị, em nào dám! em chỉ là thuận miệng nói một câu thôi, chị cũng biết, con người của em miệng luôn nhanh hơn não, lúc nào cũng đắc tội với người khác, em tặng cô ấy một bộ đồ khác rồi nói xin lỗi cô ấy là được chứ gì?
Sau lưng cùng Tô Lâm Hoan nói xấu Diệp Phồn Tinh, nhưng ở ngay trước mặt người nhà họ Phó, cô ta cũng không dám không nể mặt mũi.
Nếu để cho bố cô ta biết, cô ta đắc tội Phó gia, chắc lúc về bị tịch thu hết tất cả thẻ tín dụng mất.
Phó Linh Lung nói: Tặng đồ thì không cần, anh của em ngang như cua, hôm qua chị đưa cho Tiểu Tinh một bộ đồ bơi, mà nó nhất định không cho mặc, chỉ sợ người khác nhìn thấy dáng người của vợ nó. Nhưng mà, em cũng nên quản tốt cái miệng này của em. Dù tuổi tác của Tiểu Tinh còn nhỏ đi nữa, nhưng cũng là chị dâu của em. Nếu để chị biết em còn dám nói ra những lời không được sạch sẽ về con bé nữa, thì đừng trách chị không nói trước.
Chị biết, Khuất Ngọc Thanh và Tô Lâm Hoan quan hệ rất tốt, cũng vẫn cảm thấy, Tô Lâm Hoan mới là vị hôn thê của Phó Cảnh Ngộ, không hề vừa ý với người chị dâu Diệp Phồn Tinh này một chút nào.
Trước kia thật sự coi Tô Lâm Hoan là người nhà, sau đó Tô Lâm Hoan tuyệt tình như vậy, mới làm cho mọi người cảm thấy tức giận.
Nhưng bây giờ có Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh mới là người nhà của bọn họ, Tô Lâm Hoan chẳng còn chút liên quan.
Chị cảm thấy mình cần tỏ thái độ rõ ràng trước mặt Khuất Ngọc Thanh, tránh cho Khuất Ngọc Thanh vẫn còn coi Tô Lâm Hoan là người một nhà.
Khuất Ngọc Thanh nói: Vâng, lần sau em không dám nữa! Chị Linh Lung, chuyện này có thể đừng nói cho bố em biết được không?
Em biết là tốt rồi. Phó Linh Lung nhìn Tô Lâm Hoan một cái, nói: Vợ của Cảnh Ngộ nhà chị, chỉ có một người duy nhất là Diệp Phồn Tinh. Về phần có mấy người tự luyến hoang tưởng kia, từ lúc dứt áo ra đi kia, đã không còn quan hệ gì với nhà chị nữa! Đầu óc của chị tuy không tốt lắm, nhưng vẫn nhớ ngày ba mẹ Tô Lâm Hoan chạy đến nhà họ Phó nói tình nguyện trả lại gấp đôi sính lễ, cũng phải từ hôn cho bằng được. Bây giờ, cũng không biết sao lại còn dám chạy tới làm thân.
Những lời này rõ ràng muốn nói cho Tô Lâm Hoan nghe.
Phó Linh Lung không thích làm khó người khác, nhưng, Tô Lâm Hoan thực sự làm cho người ta nhìn là tức giận.
Tô Lâm Hoan không nói không rằng, không biện giải cho mình.
Cô ta biết dù cô ta nói gì không có tác dụng gì.
Like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!