Diệp Phồn Tinh nói: anh ấy bây giờ còn đang vay nợ người ta, có thể tiết kiệm chút nào hay chút ấy.
Vay nợ? Tưởng Sâm nhanh mồm nhanh miệng nói: Lúc nào anh Phó lại vay tiền người khác vậy, làm sao tôi lại không biết?
... Phó Cảnh Ngộ giật nảy mình, trong lòng đã tính toán xong sẽ xử lý Tưởng Sâm như thế nào.
Không có nợ thật sao? Nhưng mà...
Diệp Phồn Tinh hoài nghi nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, đột nhiên ý thức được có gì không đúng, ông xã, anh dám lừa em?
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, Không vay tiền người khác em không vui sao?
Ây... Diệp Phồn Tinh nói: em đương nhiên vui, nhưng mà anh cũng không thể lừa em như thế! Hại em lo sốt vó! Mỗi ngày đều phải nghĩ làm gì để có thể có tiền trả nợ!
Phó Cảnh Ngộ nhìn bộ dáng lo lắng của cô, dụ dỗ nói: Lần sau không lừa em nữa.
Anh còn muốn có lần sau? Diệp Phồn Tinh nói: Anh tự đi mà ăn tiếp, em mặc kệ anh.Sau đó tự cầm đũa bắt đầu ăn.
Nhìn bà xã có vẻ tức giận, Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Sâm một cái, cậu giỏi lắm!
Tưởng Sâm: ... Ai cứu tôi
Anh ta cảm giác thế nào cũng cảm thấy lần này mình chết chắc rồi?
-
Trên đường về nhà, Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy Diệp Phồn Tinh không nói lời nào,len lén hỏi Còn tức giận à?
Hừ. Diệp Phồn Tinh nhỏ giọng hừ hừ, chơi game trong điện thoại của mình.
Ngược lại không phải tức giận thật, chỉ là không nghĩ tới mình thật sự bị anh lừa.
Cô vốn cảm thấy, Phó Cảnh Ngộ là một con người rất thành thật, thoạt nhìn đứng đắn như thế, làm sao nghĩ đến, anh lại là một tên lừa đảo, dám cho cô ăn cao da lừa như thế.
Xem ra sau này không thể quá tin tưởng anh!
Giống như anh lừa gạt mà mặt không đỏ tim không đập, quá đáng sợ!
Phó Cảnh Ngộ đưa tay tới, nắm tay cô, Chỉ cho phép em tức giận ở đây thôi, về nhà không cho phép tức giận nữa.
... Diệp Phồn Tinh không kiềm chế được, dương khóe miệng lên, nghiêng người qua, tựa vào trên vai anh, Ai thèm giận dỗi, rõ ràng là anh quá đáng, lại dám lừa em
Cũng chỉ đùa em một chút i, nào biết em ngốc như vậy, tin thật! Mặc dù như thế, anh vẫn bị cô làm cho anh tan chảy.
Anh sẽ luôn nhớ cô muốn cùng anh đồng cam cộng khổ với anh.
Anh đang nói em ngốc? Diệp Phồn Tinh tức giận nhìn anh, anh lại bắt nạt em!
Cái này mà gọi là bắt nạt sao? Anh nhíu mày, anh làm gì bắt nạt em chứ?
Anh... Diệp Phồn Tinh phục anh rồi, cô giận dỗi nói! Không để ý tới anh nữa.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, cười một tiếng.
Hai người về đến nhà, phát hiện có một xe giao hàng nhỏ đang đỗ ở trước cổng nhà,dì Ngô và mấy người làm trong nhà đang chuyển đồ từ trên xe xuống.
Diệp Phồn Tinh đi tới, nhìn thấy hoa bày ra đầy trong phòng khách, cô tò mò hỏi, dì Ngô, trong nhà mua nhiều hoa như vậy làm cái gì?
Nghe nói là Cảnh Ngộ mua.dì Ngô giải thích.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ được Tưởng Sâm đẩy tới, ông xã, những thứ này là anh mua à?
Phó Cảnh Ngộ nhàn nhạt nói: tặng em hết đấy.
... Diệp Phồn Tinh nhìn hoa bày đầy đất, đây là mua cả tiệm hoa của nhà người ta rồi đi! Em hỏi nghiêm túc đấy.
Anh còn không đủ nghiêm túc sao? Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, ôn nhu hỏi, Thích không?
Biết bà xã giận, anh còn đặc biệt mua hoa tới lấy lòng.
Diệp Phồn Tinh nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh,hoài nghi, thật sự tặng hết cho cô sao?
Cái này quá lãng phí rồi! Nhiều như vậy, tốn bao nhiêu tiền đây?
Trời ạ!
Cho dù có tiền, cũng không thể phung phí như vậy!
Không thích à? Phó Cảnh Ngộ có chút thất vọng nói: Vậy bảo dì Ngô vứt hết đi!
Vứt hết đi?
Diệp Phồn Tinh vội vàng nói: em thích, không được vứt!
Làm sao có thể vứt được!
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, cười một tiếng, Còn giận ông xã nữa không?
Sữa nói nhỏ với mọi người một bí mật nhé, đêm nay có thịt ngập răng đấy, mọi người đã chuẩn bị phiếu để ăn chưa?