Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 633: Chương 633: Cũng còn may là anh nhanh trí!




Tưởng Sâm nghe xong, không dám tin nhìn bà Phó, "Không phải bác nói ngay ở ngay trước mặt Phồn Tinh đấy chứ?"

"Sao thế?"

Tưởng Sâm vô cùng nhức đầu, "Cô ấy không biết chuyện này,đây không phải là đang nhắc nhở cô ấy sao? Nhỡ đâu Phồn Tinh nhất định đòi ly hôn thật thì phải làm sao bây giờ?"

Đến lúc đó, Phó Cảnh Ngộ lại buồn phiền cáu bẳn cho mà xem

Bà Phó kinh ngạc nói: "Thật sao? Cho nên,người đòi ly dị là Phồn Tinh sao?"

Một điểm này, thật ra khiến bà Phó không ngờ tới

Bà cho là con trai mình bạc tình bỏ rơi Diệp Phồn Tinh

Không nghĩ tới Diệp Phồn Tinh mới là người đòi ly dị?

##

Phó Cảnh Ngộ từ trong phòng ngủ đi ra, Tưởng Sâm thấp thỏm bất an đứng ở cửa chờ anh, hỏi" Anh Phó, anh không sao chứ?"

Bộ dáng khẩn trương của Tưởng Sâm làm cho Phó Cảnh Ngộ cảm thấy khó hiểu, " Sao thế?"

" Vợ anh không đòi ra tòa thật đấy chứ?" Tưởng Sâm nói: "Tôi vừa mới nghe bác gái nói chuyện"

"" Phó Cảnh Ngộ trầm giọng nói: "Không có"

Cũng là anh cơ trí, nhanh chóng thịt sạch, thu phục cô nhanh gọn lẹ

Lúc bị mẹ mình nói lộ ra chuyện này, Phó Cảnh Ngộ thật sự luống cuống đứng ngồi không yên

Tưởng Sâm nghe đến đó, mới thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi"

"Cậu đang lo cho tôi hay đang lo cho cô ấy đấy?" Nhìn thấy Tưởng Sâm thở phào, Phó Cảnh Ngộ chất vấn

Người này có phải là trợ lý của anh không vậy?

Đây Không phải là tay trong mà vợ anh cài bên cạnh anh đấy chứ?

Tưởng Sâm nói: "Tôi đương nhiên lo cho anh Ai bảo vợ anh là người duy nhất trên đời này có thể chi phối tâm tình của anh?"

Một khi tình cảm của bọn họ xảy ra vấn đề gì, người xui xẻo nhất không phải là anh ta sao!

Mỗi ngày đều phải đối mặt với gương mặt nghiêm túc của Phó Cảnh Ngộ, anh ta mới là người đáng thương nhất

Phó Cảnh Ngộ nhìn Tưởng Sâm một cái, hướng thư phòng đi tới, "Chuyện gì?"

Tưởng Sâm đi theo qua, đem tài liệu đưa cho anh, "Đây là thứ anh bảo tôi chuẩn bị, tài liệu của Lạc Tuyết, anh nhìn qua đi "

Phó Cảnh Ngộ nhận lấy, lật nhìn hai lần, " Cậu gọi Tô Tề đến đây"

Tưởng Sâm nói: "vâng, tôi đi làm ngay "

Buổi tối Ngày thứ hai, Tưởng Sâm gọi Tô Tề gọi tới nhà Phó Cảnh Ngộ để ký hợp đồng hợp tác

Lạc Tuyết chuyển cho Diệp Phồn Tinh, Phó Cảnh Ngộ chỉ giữ cổ phần, đương nhiên, sau đó Lạc Tuyết cũng vẫn là của anh làm chủ

Đây cũng tính là cùng Diệp Phồn Tinh hợp tác

Ký tên xong, Tưởng Sâm cùng Tô Tề đi rồi, Diệp Phồn Tinh đứng ở bên cửa sổ, Phó Cảnh Ngộ đi tới, nhìn cô, hỏi "Nhìn cái gì đấy?"

Diệp Phồn Tinh nói: " Anh nhìn xem, tối nay trời có rất nhiều sao"

Phó Cảnh Ngộ không nhìn trời chỉ nhìn sang cô, gật đầu, "Ừ, đẹp lắm "

Diệp Phồn Tinh cũng quay sang nhìn anh, cũng không biết trong miệng anh đang khen trời đẹp hay là cô nữa

Diệp Phồn Tinh nhìn anh, " Anh cứ như vậy đem Lạc Tuyết cho em, anh không thấy tiếc sao?"

" Có gì phải tiếc?" Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh,ánh mắt thâm tình "Nếu em không có năng lực, nửa năm cũng sẽ vỡ nợ Hơn nữa, chẳng lẽ em lại để ý tới một công ty như vậy sao?"

"Ây"

"Không phải em muốn rèn luyện năng lực làm việc thực tế sao? Sau này chờ em tốt nghiệp, không phải em vẫn phải tìm nơi thực tập sao?"

Công ty này mặc dù có thể kiếm ra tiền, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là mục tiêu cuối cùng của Diệp Phồn Tinh

Đây chỉ là khởi đầu cuộc sống của cô mà thôi!

Diệp Phồn Tinh nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, có chút ngoài ý muốn, "Thật ra thì em cũng chưa từng nghĩ sau này em phải làm cái gì, chỉ muốn có thể kiếm tiền là tốt rồi"

"Cái này không thể được" Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, "Không phải là cứ kiếm ra nhiều tiền thì được gọi là thành công đâu, nếu đã là vợ của anh, thì phải cho bản thân mình một mục tiêu dài hơn xa hơn, phải làm cho cuộc sống thay đổi vì em "

Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.