Lửng mật
Bóng Đèn Nhỏ nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, không buông tha mà chỉ thức ăn trong bát Cố Vũ Trạch, “ Con muốn cái này.”
“Con qua đây, mẹ gắp cho con.” Diệp Phồn Tinh nói.
Bóng Đèn Nhỏ rất nghiêm túc nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, “ Con chỉ muốn cái này.”
Diệp Phồn Tinh cảm giác trán của mình thình thịch mà nhảy, nhóc hẳn là cảm thấy đồ ăn trong bát Cố Vũ Trạch ngon hơn.
Cố Vũ Trạch nhìn lấy Bóng Đèn Nhỏ, bất đắt dĩ gắp đồ trong bát cho nhóc, Bóng Đèn Nhỏ đưa tay nhận lấy, “Cảm ơn.”
Bà Phó đem giáo dục cháu rất tốt, mới hai tuổi mà đã rất hiểu lễ nghĩa, rất lễ phép.
Cố Vũ Trạch thực sự rất ghét nhóc, nhưng mà, gần đây nhìn lấy Bóng Đèn Nhỏ mềm nhũn như vậy, hắn phát hiện chính mình lại không tự chủ xông ra một loại cảm giác muốn ôm nhóc.
Mình bị điên rồi sao?
Hắn liều mạng kiềm chế cái ý niệm này của mình, tiếp tục ăn cơm.
Nhưng mà, Bóng Đèn Nhỏ ăn xong, lại để mắt tới thứ khác trong bát của Cố Vũ Trạch.
Phó Linh Lung không nhịn được phải bật cười, “Bóng Đèn Nhỏ thật sự rất thích con! Con không ôm em một cái đi.”
“Bẩn chết đi được.” Cố Vũ Trạch một bên ghét bỏ mà nói, một bên lại tự vả mặt bôm bốp mà đem Bóng Đèn Nhỏ ôm đến trong ngực.
Phó Linh Lung nói: “ Em bẩn chỗ nào chứ? Con còn ghét bỏ em, cũng không nhìn lại con ngày xưa xem.”
“...”
Cố Vũ Trạch sâu sắc cảm thấy, đời này của hắn, ở trước mặt mẹ, đừng nghĩ đến việc được đẹp mặt.
-
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Bóng Đèn Nhỏ ở chỗ của Cố Vũ Trạch thật thoải mái, cũng không để ý nhóc, an tĩnh ăn đồ ăn của mình, thỉnh thoảng nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ ngồi ở bên cạnh
Phó Cảnh Ngộ rất an tĩnh, nếu anh không nói lời nào, bạn có thể sẽ quên trong nhà còn có một người như vậy.
Ăn cơm xong, Phó Cảnh Ngộ nhìn Cố Vũ Trạch một cái, “ Đến thư phòng
gặp cậu một lúc “
Cố Vũ Trạch nhìn về bộ dáng nghiêm túc của Phó Cảnh Ngộ, đành theo đi rồi.
Nhớ like và ủng hộ cho truyện nhé mn!