Lửng mật
Liền ngay cả những người giúp việc lâu năm trong nhà Tô Lâm Hoan cũng không ai muốn chăm sóc cho cô ta.
Từ khi bị liệt,tính khí Tô Lâm Hoan rất lớn lối, cô ta thường xuyên đập đồ, nổi giận, nếu không phải vẫn nói năng như người bình thường thì chẳng khác nào người bị bệnh thần kinh.
Ông Tô không có hứng thú để ý đến con gái, bà Tô càng không có hứng thú, suốt ngày chỉ đi đánh bài.
So với Tô Lâm Hoan, mọi người càng muốn đi nịnh nọt Triệu Gia Kỳ hiện giờ đang như mặt trời ban trưa ở Tô gia.
Mặc dù không phải là ruột thịt, nhưng Triệu Gia Kỳ rất thông minh, biết lấy lòng ông bà tô, mọi người đều sắp quên có Tô Lâm Hoan còn tồn tại nữa rồi.
Nghe người giúp việc nói vậy, ngón tay Tô Lâm Hoan nắm chặt trắng bạch ra, cô ta cảm thấy không hiểu được khi nhìn người giúp việc trước mắt, cảm thấy buồn cười cực kỳ, “Cút ra ngoài.”
“Cô không tắm rửa nữa hả?” Người giúp việc nhìn Tô Lâm Hoan.
Phát hiện Tô Lâm Hoan đang hung hãn mà trợn mắt nhìn chính mình người giúp việc kia Cười một tiếng, “Thích tắm hay không thì tùy không tắm thì thôi “
Nói xong, người giúp việc đi thẳng ra ngoài, đóng lại cửa.
Tô Lâm Hoan nhìn lấy bóng lưng rời đi của người giúp việc, nước mắt rơi xuống, ánh mắt rơi ở một bên trên ngón tay, chỗ người giúp việc thả điên thoại của cô ta có chút cao, cô ta muốn đứng lên lấy điện thoại lại phát hiện hai chân căn bản không làm được gì, cuối cùng ngọ nguậy hồi lâu, trực tiếp té ở trên đất.
Nhìn lấy mình bây giờ giống như phế nhân, nước mắt của cô ta rơi xuống.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng bị người ta đẩy ra, cô ta nhìn thấy một bóng người đi vào, sau đó nghe được âm thanh của người giúp việc, “Thịnh tiên sinh.”
Người đàn ông không có lên tiếng, từng bước từng bước hướng tiến lại gần, Tô Lâm Hoan khó chịu ngẩng đầu, nhìn thấy Thịnh Hy đứng ở trước mặt mình.