Mấy người tại sao lại ở cùng nhau thế này? Diệp Phồn Tinh có chút khó hiểu.
Diệp Tử Thần cùng cô giới thiệu Tả Dục: Đây là Tả Dục, em trước đã nói với chị, em mới có thêm đồng đội, sao vậy, chị biết cậu ấy ư?
Đồng đội? Diệp Phồn Tinh hỏi: Cố Vũ Trạch cũng vậy sao?
Tả Dục nói: Đúng a! Không phải là người một nhà, không vào cùng cửa. Không nghĩ tới Tử Thần lại là em trai cậu, dấu cũng giỏi ghê!
Dấu cái quái gì chứ, Diệp Tử Thần căn bản không biết Cố Vũ Trạch quan hệ với Diệp Phồn Tinh. Mà Tả Dục bọn họ cũng chưa từng thấy qua Diệp Tử Thần.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Cố Vũ Trạch, biểu tình lại có chút phức tạp.
Cà phê được rồi. Diệp Phồn Tinh làm xong cầm cốc, để lên quầy.
Cố Vũ Trạch đứng ở trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm.
Diệp Phồn Tinh không nhịn được nhíu mày một cái, mặc dù nói là trong công việc, có thể để cho hắn uống cà phê mình pha, cô làm sao cũng cảm thấy là lạ.
Cô nhìn Cố Vũ Trạch, không nhịn được mở miệng nói: cậu là đồng đội của em trai tôi, thật là trùng hợp.
Cố Vũ Trạch không có chút nào dáng vẻ bất ngờ, hắn nhìn lấy cô, em cảm thấy là trùng hợp sao?
Diệp Phồn Tinh cảnh giác nhìn lấy hắn: cậu có ý gì?
Cố Vũ Trạch giơ giơ lên khóe miệng, bên trong mang theo giễu cợt mùi vị, bưng cà phê đi ra.
Tả Dục ngồi ở bên người Cố Vũ Trạch, nói: Không nghĩ tới mợ cậu lại ở nơi này làm thêm a.
Nói ít đi vài cây cậu sẽ chết sao? Cố Vũ Trạch nhíu mày một cái, từ trong miệng Tả Dục nói ra được mấy chữ này, làm sao chói tai như vậy?
Tả Dục nói: tôi cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, nhà các cậu lại không thiếu tiền.
...
Tả Dục. Diệp Phồn Tinh đi tới, tôi tìm cậu có chút việc.
Tôi? Tả Dục không dám tin tưởng nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, bình thường Diệp Phồn Tinh tránh cậu ta còn tránh không kịp, bây giờ tìm cậu ta...
Cậu ta có chút hoang mang rối loạn mà đứng lên, đi theo Diệp Phồn Tinh.
Cậu ta cảnh giác nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, Chuyện gì?
Chỉ thấy Diệp Phồn Tinh nhìn Tả Dực từ trên xuống dưới, làm cho cậu ta càng luống cuống, cậu ta nhìn chung quanh, nhắc nhở: Tôi cho cậu biết, đừng có hòng bẫy tôi, đừng bởi vì tôi đẹp trai liền yêu tôi, tôi đối với cậu không có ý gì cả.
Nếu để cho Phó Cảnh Ngộ biết được, cậu ta sẽ chết rất thảm.
Từ lần trước bị Phó Cảnh Ngộ cảnh cáo xong, Tả Dục là thực sự không dám đối với Diệp Phồn Tinh còn nữa bất kỳ ý nghĩ đi quá giới hạn gì nữa, liền ngay cả hôm nay ở quán cà phê, cậu ta cũng là đặc biệt chỉ đích danh để cho Trương Tâm Dao làm đồ uống cho cậu ta.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy cậy ta từ đầu đến cuối tương phản lớn như vậy, còn sợ mình như sợ hổ bèn hỏi, cậu có bệnh à? Tưởng tôi muốn ăn thịt người chắc?
Cậu không nhưng Vị kia nhà cậu sẽ ăn thịt người. Ánh mắt của Tả Dục tràn đầy kiêng kỵ.
Diệp Phồn Tinh: ...
Cô không hiểu nhìn lấy Tả Dục, chú ấy lần trước làm khó dễ cậu rồi hả? Không thể nào?
Cô biết, Phó Cảnh Ngộ mặc dù ăn giấm, nhưng cũng không thể đi làm khó một tên tiểu tử.
Coi như ở trong nhà, chỉ cần Cố Vũ Trạch không chọc giận cô, anh cũng sẽ không chủ động tìm Cố Vũ Trạch phiền toái.
Tả Dục nghiêm túc nói: Có lời gì thì cậu nói mau.
Luôn cảm thấy chỉ cần nói thêm với Diệp Phồn Tinh vài từ, liền nhiều thêm một phần nguy hiểm.
Cậu ta đẹp trai như vậy, vạn nhất trong khoảng khắc nào đó, Diệp Phồn Tinh đối với cậu ta động lòng, cậu ta có mười cái miệng cũng không nói được.
Diệp Phồn Tinh hỏi: chuyện đội game hoạt động cố định của mấy người là như thế nào?
Cậu muốn gia nhập à? Tả Dục nói: đội là Cố Vũ Trạch tạo.đội Chúng tôi không nhận nữ đâu!
Ai muốn gia nhập? Diệp Phồn Tinh phục Tả Dực rồi, không nghĩ tới cậu ta vừa tự luyến lại vừa ngốc như vậy. Cô hỏi: Cố Vũ Trạch là key *của các cậu sao?
*từ chuyên dụng trong game online, chỉ người chỉ huy, người lãnh đạo, hoặc đội trưởng dẫn dắt đội hoạt động
Ừm.
Diệp Tử Thần cũng tham gia?
Đúng a! Hôm nay tới đều đã thống nhất xong. Tả Dục nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh hiện đang rơi vào trầm mặc, Không có việc gì thì tôi đi trước đây.
Nếu như bị người khác nhìn thấy, Phó Cảnh Ngộ lại tìm tới cửa, thì cậu ta chết chắc!
(●”▽”●)ゝ(●”▽”●)ゝ(●”▽”●)ゝ(●”▽”●)ゝ
Like và bỏ phiếu ngay để đọc chương 209 nào!