Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 186: Chương 186: Đứng đắn một chút




(๑”ᴗ”)ゞ(๑”ᴗ”)ゞ(๑”ᴗ”)ゞ

Mạc Vân Trà Sữa

Diệp Phồn Tinh thấy anh nhìn mình cằm chằm ngây người, không nhịn được hỏi: Tôi đẹp đến mức phải nhìn chằm chằm vậy sao?

Phó Cảnh Ngộ khặc một tiếng, ánh mắt chuyển hướng màn hình máy vi tính, phảng phất không có chút nào mong đợi được nhìn thấy cô. Trấn định mà hỏi: Làm sao đột nhiên trở lại rồi hả?

Tôi đoán chú khẳng định nhớ tôi rồi, cho nên tới xem một chút. Diệp Phồn Tinh đi tới bên cạnh bàn, ngồi vào cái ghế bên cạnh, mắt to nhìn chăm chú anh, Có nhớ tôi hay không? Có hay không hả?

Tưởng Sâm thấy một màn như vậy, yên lặng mà lui ra ngoài, đóng lại cửa phòng họp.

Gâu gâu, tôi là một con cẩu độc thân rất tự giác.

Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, một bộ dáng nghiêm túc, Đứng đắn một chút, đây là chỗ làm việc.

... Diệp Phồn Tinh không nói gì.

Cô lúc nào không đứng đắn rồi hả?

Rất đứng đắn được không!

Cô ngồi ở một bên, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, cũng không quấy rầy, chẳng qua là yên lặng mà nhìn lấy anh.

Phó Cảnh Ngộ nhìn màn hình laptop một lúc, rốt cuộc không nhịn được nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, cùng tầm mắt của cô chạm thẳng vào nhau.

Diệp Phồn Tinh cái gì cũng không làm, chẳng qua là ngồi tại chỗ yên lặng chăm chú nhìn anh, trong mắt tràn đầy sùng bái đối với anh.

Mặc dù bây giờ anh không đứng lên được, mặc dù anh chỉ có thể ngồi trên xe lăn, nhưng là cô biết, anh chính là một người anh hùng.

Anh là quân nhân, bởi vì bảo vệ quốc gia mới bị thương.

Cho nên, coi như ngồi trên xe lăn thì thế nào? Cái này không mất mặt.

Cô nhìn ảnh chụp anh cho cô, thật là đẹp trai thật là đẹp trai...

Mắt cô nhìn anh càng trở nên long lanh!

Cái ánh mắt này, làm cho trong lòng Phó Cảnh Ngộ ấm áp, anh ôn nhu hỏi: Buổi tối muốn ăn cái gì? Anh để cho Tưởng Sâm đi sắp xếp.

Muốn ăn lẩu. Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, lâu lắm rồi chưa được ăn.

Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, Được rồi! Chị anh gần đây mới mở một nhà hàng, chúng ta đi thử xem.

Diệp Phồn Tinh nói: Được, nếu không gọi cả chị ấy đi cùng đi! Hai người ăn không có chút náo nhiệt gì cả.

Ăn lẩu chính là phải náo nhiệt một chút.

Nói xong, Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, đột nhiên lại nhớ tới, anh không thích náo nhiệt.

Cô nhìn anh, chú không thích ồn ào thì thôi vậy.

Không sao đâu, để anh gọi điện thoại cho chị ấy đi cùng. Cô thích náo nhiệt, vậy thì náo nhiệt một chút.

Từ công ty của Phó Cảnh Ngộ đi ra, hai người liền đi tới nhà hàng của Phó Linh Lung.

Thành phố Ạ, tất cả lớn nhỏ quán lẩu rất nhiều,nhà hàng này của Phó Linh Lung thực phẩm vô cùng tươi ngon.

Lúc Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ đến, Phó Linh Lung còn chưa tới, bất quá đã để cho người chuẩn bị phòng riêng cho bọn họ, nơi này còn có thể nhìn thấy cảnh sông Công

Diệp Phồn Tinh nhìn lấy thực đơn hỏi, chú ơi, chú muốn ăn cái gì?

Ăn gì cũng được.

Phó Cảnh Ngộ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, phát hiện vừa nhắc tới ăn, Diệp Phồn Tinh ánh mắt liền tỏa sáng.

Vậy còn anh Tưởng? Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Tưởng Sâm, bình thường bọn họ đi ăn cơm, đều sẽ là Tưởng Sâm gọi món.

Tưởng Sâm nói: Phu nhân quyết định là được rồi.

Phó Cảnh Ngộ cũng không dám đưa ý kiến, anh ta lại dám á! Hơn nữa, anh ta cũng không kén ăn. Gâu gâu,đã bảo đừng tống thức ăn cho con cẩu độc thân đáng thương này nữa mà.

Diệp Phồn Tinh nói: tôi gọi món xong rồi.

Cô cúi đầu, bắt đầu câu dẫn ra thực đơn, điện thoại của Tưởng Sâm lại vào lúc này vang lên. Anh ta nhìn một cái, đứng lên, đi ra cửa mới đi nghe điện thoại.

Gọi điện thoại tới, không là người khác, chính là Diệp mẫu.

Diệp mẫu thấy Diệp Phồn Tinh không có cách nào không thể làm gì khác hơn là trực tiếp liên lạc Phó gia, trước bà ta gọi cho Tưởng Sâm.

Diệp Phồn Tinh mới vừa gọi xong thức ăn, nhân viên nhà hàng vừa lui ra, Tưởng Sâm trở về, ở bên tai Phó Cảnh Ngộ nói đôi câu, sau đó liền đi ra ngoài.

Thần thần bí bí!

Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, hỏi: Đã xảy ra chuyện gì sao?

(๑”ᴗ”)ゞ(๑”ᴗ”)ゞ(๑”ᴗ”)ゞ(๑”ᴗ”)ゞ

Hôm nay mn đã like và bỏ phiếu cho Sữa chưa, nhớ like và bỏ phiếu ngay đi nhé( ͡°〓 ͡°)( ͡°〓 ͡°)( ͡°〓 ͡°)( ͡°〓 ͡°)( ͡°〓 ͡°)( ͡°〓 ͡°)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.