Vì phải kéo anh xuống giường cho bằng được, Diệp Phồn Tinh dùng hết toàn lực, lúc này anh có nói cái gì chính là cái đó.
Thanh âm của cô ôn nhu lại mê hoặc, Đương nhiên rồi! Em mà phải lừa anh sao? Chỉ cần bây giờ anh xuống giường! Có gì đợi đêm lại nói! Có được không? Em biết chồng em là tốt nhất mà.
Phó Cảnh Ngộ là kiểu điển hình thích mềm không thích cứng, Diệp Phồn Tinh lại quá biết làm nũng.
Anh nhìn thấy cô như vậy, cố nén dục vọng muốn ăn sạch cô lúc này.
Anh từ trên giường đi xuống, ngồi trở lại xe lăn, vừa ngồi vào, bà Phó liền bưng cháo vừa nấu xong tiến vào!
Diệp Phồn Tinh thở phào vì sự cơ trí của mình, nếu không hôm nay sẽ xấu hổ muốn chết mất.
Tiêu Tinh, ăn đi con, mẹ nấu cháo cho con này, con nếm thử một chút đi. Bà Phó tự mình bưng tới.
Diệp Phồn Tinh nhìn bà Phó, phảng phất thấy được hình ảnh mẹ của cô chăm sóc cô mỗi lần cô bị ốm.
Khi đó chưa cãi nhau với bà Diệp, mẹ cô cũng chưa ngăn cô đi học như hiện tại, lúc đó cô cảm thấy bà Diệp là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này
Có lúc ăn cơm ở nhà, cô sẽ tranh xới cơm cho mẹ cùng Diệp Tử Thần.
Nhưng mà, từ lúc trường đại học gửi thông báo trúng tuyển, yêu cầu nhập học, biết mẹ không muốn để cho cô đi học, hơn nữa bắt cô lập gia đình, trong lòng của của Diệp Phồn Tinh chỉ còn lại thất vọng.
Cảm ơn mẹ. Cô cảm kích nhìn bà Phó, cảm thấy vô cùng ấm áp.
Mẹ Phó cười nói: Con ăn xem, xem có vừa miệng không?
Những thứ khác cô không ăn được, hiện tại cũng chỉ có thể ăn thanh đạm một chút.
Diệp Phồn Tinh nếm thử một miếng, gật đầu lia lịa, Ăn ngon lắm ạ.
Bình thường cô cũng không thích ăn cháo, nhưng bây giờ bị bệnh, lại cảm thấy cháo này ngon vô cùng.
Bà Phó cười hiền hậu nói: con thích là tốt rồi, dưới nhà vẫn còn nữa, con ăn nhiều chút mới nhanh khỏe lại được. Chờ con khỏe lại rồi, mẹ lại làm cho con đồ ăn ngon.
Diệp Phồn Tinh có chút cảm động, vâng, để mẹ phải lo lắng rồi.
Cô có cảm giác mình có được một bà mẹ chồng quốc dân rồi.
Hiện tại mẹ chỉ hy vọng con có thể nhanh chóng khỏe lại, sau đó sẽ giúp mẹ sinh vài đứa cháu bụ bẫm đáng yêu, như vậy mới viên mãn. Trong mắt của bà Phó, chứa đầy sự mong đợi.
Chủ đề sinh con này, làm cho Diệp Phồn Tinh rất xấu hổ, nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái.
Phó Cảnh Ngộ ung dung mở miệng, Mẹ, mẹ cứ nói như vậy vợ con bị áp lực lớn lắm đấy, mẹ cũng đâu cần vội vàng làm gì
Anh đương nhiên sẽ không nói cho mẹ anh biết, bọn họ đang sử dụng biện pháp tránh thai.
Những chuyện này, trong lòng anh và Diệp Phồn Tinh rõ ràng là được.
Ở trong nhà này, Phó Cảnh Ngộ chưa bao giờ để cho Diệp Phồn Tinh chịu bất kỳ oan ức gì, tất cả mọi chuyện,anh đều sẽ giải quyết hết.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, biết anh đang giúp cô, trong lòng tràn đầy cảm động.
Bà Phó cười nói: mẹ biết mẹ biết, là mẹ quá vội vàng mất rồi.
Cũng không lâu sau, người giúp việc đi vào nói với bà Phó, Bà chủ, ông chủ về rồi đang tìm bà ạ.
Bà Phó nghe xong, nói: tôi biết rồi Rồi quay sang nói, mẹ đi xem bố con tìm mẹ việc gì, Cảnh Ngộ, con phải chăm sóc Tiểu Tinh cho tốt đấy.
Diệp Phồn Tinh bưng cháo, chậm rãi ăn từng thìa một.
Phó Cảnh Ngộ cầm máy tính bảng, ngồi ở bên cạnh nhìn cô, chỉ là một bát cháo, mà cô lại có thể ăn nhìn ngon miệng như vậy.
Diệp Phồn Tinh nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn sáu giờ, ngoài cửa sổ cũng đã tối đen. Cô Nói với Phó Cảnh Ngộ: Ông xã, không phải anh trốn việc về nhà đấy chứ?
Anh về khá lâu rồi, bình thường, giờ này anh còn lâu mới về nhà.
Phó Cảnh Ngộ vẫn chăm chú xử lý công việc, Xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao anh làm gì được nữa?
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé