Em không chờ được nữa sao?
Mạc Vân Trà Sữa
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, tôi nói lúc nào nhỉ? Làm sao không nhớ?
Giả bộ ngu sao? Phó Cảnh Ngộ nhíu mày. giả bộ cũng giống thật đấy.
Diệp Phồn Tinh nói: Trễ lắm rồi, ngủ đi nhanh lên! Tôi mệt lắm rồi.
Đến đây để anh ôm ngủ nào. Phó Cảnh Ngộ nói một cách tỉnh bơ.
Diệp Phồn Tinh: ...
Trong đầu của cô nổi lên một vài hình ảnh không thể miêu tả, đối với lời của anh tràn đầy hoài nghi, thật sự... Phải lăn vào trong lòng ngực của anh ngủ sao?
Không được. Diệp Phồn Tinh nói: Không biết sao hôm nay nóng thế nhỉ... A!
Cô vừa mới dứt lời, liền bị Phó Cảnh Ngộ lôi vào trong ngực.
Cằm còn đụng phải lồng ngực của anh.
Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, trên người anh có hương sữa tắm giống như cỏ xanh ngửi rất thoải mái.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô ở trong ngực mình, Tránh thì có tác dụng? Em gả cho anh, phải làm cái gì, chẳng lẽ không có có chuẩn bị tâm lý sao?
...
Chuẩn bị...
Diệp Phồn Tinh ngay từ đầu cũng có.
Nhưng mà từ khi lầm tưởng Phó Cảnh Ngộ không lên được xong, liền không bay biến đi đâu mất.
Cô thậm chí còn nghĩ tới khả năng anh không thể bình phục, sau này, cô có thể cùng anh nhận nuôi một đứa bé cũng được.
Diệp Phồn Tinh cảm giác mặt mình nóng bỏng, cô dán vào ngực của Phó Cảnh Ngộ, nghe nhịp tim mạnh mẽ của cô, có thể là bởi vì quá gần, cô rất là khẩn trương, não cũng không biết suy tính gì nữa.
Một hồi lâu, mới nhớ tới cái gì đó, Nhưng mà, chân của chú còn chưa bình phục. Hay là chờ chân của chú tốt lên rồi nói sau đi.
Chân không di chuyển được, cũng có thể làm loại chuyện đó sao?
Diệp Phồn Tinh đối với vấn đề này tràn đầy hoài nghi.
Phó Cảnh Ngộ nói: Không ảnh hưởng, em ở trên là được.
... lộ liễu như vậy, làm cho Diệp Phồn Tinh hô hấp đều trở nên rối loạn.
Chú à, chú đừng trực tiếp như vậy được không?
Lại để cho cô ở phía trên...
Đây không phải là xe buýt đến trường học, cô muốn xuống xe.
Một giây kế tiếp, trong đầu của Diệp Phồn Tinh bắt đầu nghĩ lung tung,chân anh bị thương đã hơn một năm, còn chưa bình phục, vạn nhất anh cả đời đều không tốt hơn được cô có phải là thật sự cả đời ở phía trên.
Phì!
Diệp Phồn Tinh mới vừa nghĩ xong, liền hận không thể tự đánh cho bản thân mình một trận, cô đang suy nghĩ lộn xộn cái gì vậy?
Âm thanh Phó Cảnh Ngộ ở bên tai cô vang lên, Ngẩng đầu lên.
Diệp Phồn Tinh nghe lời ngưởng mặt lên, Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, cúi đầu xuống, hôn lên môi của cô.
Bởi vì biết sự thật, Diệp Phồn Tinh ngượng đến đỏ bừng mặt.
Phó Cảnh Ngộ hôn một lúc lâu, cảm giác được cô đang khẩn trương, hỏi: chỉ là hôn mà thôi, Tiểu Tinh sốt sắng như vậy, nếu sau này thật sự để em sinh con cho anh, thì em còn ngượng ngùng đến chừng nào?
Phó Cảnh Ngộ rất ôn nhu, tràn đầy cưng chiều.
Diệp Phồn Tinh nói: Tôi... Tôi sẽ cố gắng quen.
Ngay từ lúc ký hợp đồng kết hôn, Tưởng Sâm cũng đã nói, sau này cô phải giúp Phó Cảnh Ngộ nối dõi tông đường, những thứ này đều là trách nhiệm của cô.
Chỉ bất quá khoảng thời gian này Diệp Phồn Tinh hoàn toàn đem chuyện này cho quên mất, lại mới vừa biết Phó Cảnh Ngộ “rất bình thường”, mới có chút không biết phải làm thế nào đối mặt.
Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, hít sâu một hơi, lấy dũng khí, cởi quần áo ngủ của anh...
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô chết không sờn, nhịn không được bật cười, cầm tay cô, đồ ngốc, như thế mà đã không đợi được nữa sao?
Anh những lời này, làm cho Diệp Phồn Tinh không vui, cái gì gọi là cô không đợi được nữa?
Cô nhìn anh chằm chằm: Rõ ràng là chú...
Like và bỏ phiếu để ủng hộ công sức của Sữa đi nào!