Phó Cảnh Ngộ nghe xong, nội tâm có một loại cảm giác vỡ vụn.
Thì ra vợ anh lại nghĩ như thế!
Cô không nói ra, anh cũng không biết đấy.
Ánh mắt của anh mang theo mấy phần thất vọng, Thì ra anh ở trong lòng em còn không bằng trăm triệu kia?
... Diệp Phồn Tinh bị anh dọa sợ hết hồn.
Cô chẳng qua chỉ đùa một chút thôi mà.
Anh lại còn tưởng thật?
Những câu nói đùa như thế đừng coi là thật có được không?
Không đợi Diệp Phồn Tinh mở miệng, Phó Cảnh Ngộ đã buồn rầu nói: Được rồi, sau này mỗi tháng đưa cho em trăm triệu, anh không về nhà, em tự do tự tại, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Nói như thật vậy.
Anh không về thì muốn đi đâu hả? Diệp Phồn Tinh kinh ngạc đan xen phẫn nộ.
Ông chồng này đâu có quan trọng với em, đi đâu thì em hỏi làm gì? Anh thản nhiên nhìn cô một cái, dứt khoát xoay người, tựa hồ như kiểu vừa bị cô làm tổn thương không bằng.
Trong lòng của của Diệp Phồn Tinh sinh ra cảm giác áy náy, vội vàng từ sau lưng ôm anh, Đùa thôi mà, anh coi là thật đấy à?
Thấy bộ dạng lấy lòng của Diệp Phồn Tinh, Phó Cảnh Ngộ không nói gì, nhưng cũng may anh không đẩy cô ra, Diệp Phồn Tinh mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế mỗi ngày không thấy anh, cô đều sẽ rất nhớ anh, sẽ hy vọng anh có thể về sớm một chút.
Làm sao có thể hy vọng anh vĩnh viễn không về nhà?
Nếu như không phải sợ anh phiền toái, cô thật sự chỉ hận không thể mỗi ngày 24 giờ đều ở bên cạnh anh, kề cận anh, nhìn ngắm anh.
-
Hai người lên giường, đắp chăn, Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ bên cạnh trầm mặc như trước, anh còn tức giận à?
Không có. Sắc mặt thoạt nhìn vẫn ngưng trọng như cũ.
Không tức giận mới là lạ!
Anh nghiêm túc phản ứng như vậy, làm cho Diệp Phồn Tinh rất chột dạ.
Cô len lén hướng bên này di chuyển, sau đó ôm lấy Phó Cảnh Ngộ.
Thân thể mềm mại nhích lại gần, Phó Cảnh Ngộ hô hấp trở nên khô nóng, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Phồn Tinh, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: Ngủ mất thôi.
Em thích ôm anh ngủ. Diệp Phồn Tinh ôm anh thật chặt, rất sợ anh đuổi mình ra, đôi mắt tròn xoe thỉnh cầu.
Phó Cảnh Ngộ cuối cùng vẫn không nhịn được, cúi đầu xuống, hôn nhẹ một cái, anh luôn rất bao dung cho Diệp Phồn Tinh, vô luận cô làm cái gì, anh đều sẽ không tức giận, coi như thỉnh thoảng tức giận thật, cũng sẽ rất nhanh tha thứ cho cô.
Lý trí của anh, đối với cô luôn là không hề có nguyên tắc.
Một lát sau, chờ đến khi bầu không khí chẳng nhiều sao trở nên khó xử, Phó Cảnh Ngộ mới nói: Mai anh đi Thành phố T, đang muốn mang em cùng đi. Nhưng nếu mà em cứ cám dỗ anh như thế này, ngày mai mà em không đứng dậy nổi thì đừng trách anh đấy!
Thành phố T? Diệp Phồn Tinh nhìn anh, Đi Thành phố T làm cái gì? Đi công tác à?
Thành phố T ở ngay bên cạnh thành phố A, ngồi ô tô trên đường cao tốc chỉ mất 1 giờ.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, đưa tay giúp cô vuốt lọn tóc, Mang em ra ngoài chơi.
Được đấy! Diệp Phồn Tinh có chút mong đợi nói: Em chưa đi ra khỏi thành phố A bao giờ cả.
Mặc dù cô biết Phó Cảnh Ngộ nhất định là bởi vì đi công tác, thuận tiện mang cô đi cùng, nhưng cô rất mong đợi.
-
Buổi sáng Diệp Phồn Tinh đang thu dọn hành lý, Phó Cảnh Ngộ nói: không cần mang quá nhiều đồ như vậy đâu, sáng mai chúng ta lại về rồi.
Ừm. Diệp Phồn Tinh liền bỏ bớt đồ ra, chỉ mang theo máy tính cùng điện thoại.
Bọn họ ngồi xe 1 giờ thì đến Thành phố T, sau đó trực tiếp đến khách sạn.
Phó Cảnh Ngộ không mang theo ai, cũng liền chỉ mang theo một mình Diệp Phồn Tinh.
Bình thường anh ra ngoài, bên cạnh thường có Tưởng Sâm, lần này không có ai, Diệp Phồn Tinh cảm thấy không quen.
Mang người đi theo để làm bóng đèn cho hai người à
Mau like và bỏ phiếu cho Sữa đi nào!