Lúc này, Triệu Gia Kỳ chỉ có thể nắm thật chặt chuyện này không thả.
Đủ rồi. Phó Linh Lung cắt đứt cô ta, Thật là càng nói càng không thể tưởng tượng nổi!
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Linh Lung một cái, chỉ thấy bình thường ôn nhu Phó Linh Lung, giờ phút này nghiêm túc yếu mệnh.
Phó Linh Lung nhìn lấy ngồi ở bên cạnh Cố Vũ Trạch, một mặt ủy khuất Triệu Gia Kỳ: Tôi vốn là cảm thấy, cô nghe lời lại hiểu chuyện, cùng Bảo Bảo nhà tôi ở chung một chỗ, thật thích hợp, bất quá bây giờ xem ra, là tôi nghĩ nhiều rồi!
... Triệu Gia Kỳ không hiểu nhìn lấy Phó Linh Lung, Dì.
Phó Linh Lung lửa giận, chẳng những không có hướng về phía Diệp Phồn Tinh, ngược lại toàn bộ nhắm ngay cô ta.
Dựa vào cái gì?
Rõ ràng là Diệp Phồn Tinh câu dẫn Cố Vũ Trạch, làm gì nội giận cô ta?
Phó Linh Lung nói: Triệu Gia Kỳ, mẹ cô chưa từng dạy cô, cơm có thể ăn lung tung, lời không thể nói bậy bạ sao? Tinh Tinh là mợ Cố Vũ Trạch, coi như ở bên ngoài ăn cơm, gặp, nói hai câu, có thể nói rõ cái gì? Cô chụp những tấm hình này, còn chạy đến trước mặt cậu nó thêm dầu thêm mỡ... Cô là muốn làm cho tất cả mọi người, đều xem chúng tôi Phó gia trò cười?
Đừng xem Phó Linh Lung ở trong nhà ôn ôn nhu nhu, ở bên ngoài, chị có rất nhiều công ty, giáo huấn người khác đến rất có kinh nghiệm.
Liền ngay cả Diệp Phồn Tinh nhìn rồi, đều bị lộng đến sửng sốt một chút, huống chi là cùng Phó Linh Lung tiếp xúc vốn là không nhiều Triệu Gia Kỳ.
Triệu Gia Kỳ ủy khuất nói: Dì, cháu không có...
Cô không có? Phó Linh Lung cười lạnh một tiếng, cô mới vừa không phải là còn nói Diệp Phồn Tinh câu dẫn Cố Vũ Trạch?
Đó là bởi vì, Diệp Phồn Tinh thật sự...
Thật sự cái gì? Phó Linh Lung nghiêm nghị nhìn lấy Triệu Gia Kỳ, nhìn chăm chú đến Triệu Gia Kỳ một chữ đều không nói được.
Đừng nói những thứ này đều là cô ta nói bừa, coi như toàn bộ là thật sự, Phó gia vì mặt mũi, cũng sẽ không thừa nhận.
Bọn họ chính là quyết tâm mà che chở Diệp Phồn Tinh.
Triệu Gia Kỳ thấy nói với Phó Linh Lung không rõ ràng, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, chú Phó...
Phó Cảnh Ngộ gọi cô ta tới, chứng minh anh chắc là tin tưởng lời nói của cô ta, cho nên, cô ta hy vọng Phó Cảnh Ngộ lúc này có thể trò chuyện.
Nhưng mà, nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ sau, Triệu Gia Kỳ ở trên người anh, cảm thấy càng nồng nặc lạnh lùng.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Triệu Gia Kỳ, ánh mắt lạnh như băng, phảng phất đang nhìn một tên hề.
Triệu Gia Kỳ lúc này mới hiểu được, anh mời mình qua tới, lại, là tìm đến mình tính sổ?
Cô ta nhận mệnh mà cúi thấp đầu, Là cháu nghĩ sai rồi!
Cô ta lúc này nếu như còn không hiểu được cúi đầu, liền chứng minh cô ta thật sự quá ngu ngốc.
Đáng tiếc Triệu Gia Kỳ còn không có đần như vậy.
Nhìn đến đây, Phó Linh Lung cũng coi là tiết thở ra một hơi, chị lãnh đạm đối với Triệu Gia Kỳ nói: Hôm nay cô hãy đi về trước đi! Một nhà chúng tôi hiện tại, liền không để lại cô ở lại dùng cơm rồi.
Cái này ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, Phó Linh Lung không có coi cô ta là thành người một nhà.
Triệu Gia Kỳ còn muốn nói điều gì, Cố Vũ Trạch đã đứng lên, anh đưa em trở về.
Ai bảo Triệu Gia Kỳ là bạn gái của hắn đây?
Đến lúc này, hắn còn không quên cùng Triệu Gia Kỳ giải vây.
Nhìn lấy hai người này, Diệp Phồn Tinh châm chọc giơ giơ lên khóe miệng, thật đúng là xứng đôi!
Triệu Gia Kỳ thấy vậy, bận rộn đuổi theo bước chân của Cố Vũ Trạch, đi ra khỏi cửa.
Mặt trời rất lớn, bên ngoài rất nóng, Triệu Gia Kỳ đi theo sau lưng Cố Vũ Trạch, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, còn kém không có bụm mặt khóc lớn một trận.
Cố Vũ Trạch ngừng ở bên cạnh xe, nhìn lấy Triệu Gia Kỳ, nói: Những hình kia, là em chụp gửi cho cậu anh?
Triệu Gia Kỳ không nghĩ tới hắn vào lúc này còn truy cứu cái này, cô ta nhìn hắn một cái con ngươi băng lãnh, sợ bị hắn trách tội, không thể làm gì khác hơn là tìm một cái cớ, em... Em cũng là vì anh! Từ khi Diệp Phồn Tinh xuất hiện ở trong nhà anh, em có thể cảm giác được anh mỗi ngày đều không vui. Muốn để cho anh gọi cô ta là mợ nhỏ, anh cũng gọi không được đi! Em làm như vậy, chỉ là vì giúp anh đuổi cô ta đi!
(´∀`)/(´∀`)/
Thế này đã đủ hả dạ chưa mọi người (ω)/
Nhớ like và bỏ phiếu ủng hộ cho Sữa nha