Mặc dù Cố Vũ Trạch không nói gì, nhưng, Lâm Vi có thể cảm giác được tâm tình của hắn.
Hắn nhất định đang rất khó chịu?
Nhưng đối phương lại là cậu hắn, hắn không thể nói gì cả.
Cố Vũ Trạch nhanh chóng ăn xong, đứng lên, nói với Phó Cảnh Ngộ: Cậu, cháu tới câu lạc bộ, tý nữa cậu giúp cháu nói với mẹ cháu một tiếng.
Phó Cảnh Ngộ nhìn hắn một cái, nói Được.
Cố Vũ Trạch đi trên phòng lấy đồ.
Lâm Vi nhìn bóng lưng của hắn một, nói với Diệp Phồn Tinh: Vậy, Tinh Tinh mình cũng đi đây, tối hôm qua quấy rầy cậu cùng chú Phó rồi.
Diệp Phồn Tinh gật đầu một cái, ừm.
Sau khi Lâm Vi đi, Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, không ngừng được mà cười ngây ngô.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô hỏiem cười cái gì?
Diệp Phồn Tinh một tay chống cằm, nhìn Phó Cảnh Ngộ nói: Lâm Vi gọi anh là chú Phó.
... Phó Cảnh Ngộ cau mày, anh cảm giác mình bị chê già!
Anh không muốn như vậy đâu!
Nhưng, Lâm Vi và Cố Vũ Trạch đang qua lại, Cố Vũ Trạch là vãn bối của anh, Lâm Vi chỉ có thể xưng hô như vậy.
Anh nhìn Diệp Phồn Tinh,nói Cho nên?
Chú Phó. Diệp Phồn Tinh không sợ chết gọi ầm ĩ khắp nhà.
Phó Cảnh Ngộ nhìn sang, đưa tay ra, giống như là muốn đánh, cuối cùng lại chỉ là ôn nhu xoa xoa đầu của cô, Anh thấy em càng ngày càng hư rồi đấy.
Diệp Phồn Tinh bắt tay anh lại, tiếp tục trêu đùa, chú Phó, chú Phó.
Em thử gọi một lần nữa xem.
Lâm Vi có thể gọi, sao em không thể hả? Diệp Phồn Tinh ủy khuất nói: Không công bằng.
Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, cắn một cái lỗ tai của cô, Em có thể thử?
Cảnh cáo mười phần.
Diệp Phồn Tinh có thể cảm giác được trên người anh tản ra khí tức nguy hiểm, Được rồi, không gọi chú Phó... Gọi là anh già.
...
quả nhiên cô đang ngứa da mà!
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, mặc dù có lúc cô sẽ làm nũng gọi anh là chồng ơi, nhưng rất nhiều lúc, cô lại gọi là chú, anh quả thật là hoài nghi có phải là cô cố ý hay không.
Phó Linh Lung nói chuyện điện thoại xong, thấy Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ ngồi đó, hỏi: Lâm Vi và Bảo Bảo nhà chị đâu?
Diệp Phồn Tinh thay Phó Cảnh Ngộ trả lời: Bọn họ có chuyện nên đi trước rồi.
Phó Linh Lung ngồi xuống, nói với Diệp Phồn Tinh: Sau này em cứ gọi Lâm Vi tới nhà chơi nhiều vào nhé.
Ồ. Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Linh Lung, có chút vui vẻ, nhìn chị ấy như vậy, chắc là đã thích Lâm Vi rồi.
Nhưng mà, Diệp Phồn Tinh hiện tại có chút quấn quít, nếu sau này Lâm Vi thật sự lấy Cố Vũ Trạch, vậy không phải... Liền thành mợ Lâm Vi sao?
Choáng váng, làm sao trong nháy mắt cảm giác chính mình như già đi mười tuổi vậy?
-
Cố Vũ Trạch tối mai có trận đấu bán kết ở thành phố H, nên đã khởi hành tới đó.
địa điểm trận đấu này vừa hay tổ chức ở thành phố bên cạnh, cũng chỉ cần hai giờ đường xe, khá gần.
Buổi tối, mọi người đều nghỉ ngơi, Lâm Vi đến tìm hắn.
Cố Vũ Trạch mới vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, trên bả vai vắt cái khăn lông màu trắng.
Lâm Vi nhìn thấy bóng lưng của hắn, đi vào, ánh mắt rơi vào cuốn hắn để ở trên bàn, chính là sách mà ngày mai mới phát hành của Mạc Vân Trà Sữa.
Lâm Vi có chút ngoài ý muốn, Cậu mua được sách của Mạc Vân Trà Sữa rồi sao?
Sách của Mạc Vân Trà Sữa ngày mai mới lên kệ,chỉ có mấy người quen biết với nhà xuất bản mới mua trước được, không nghĩ tới Cố Vũ Trạch đã có.
Cố Vũ Trạch nhìn một cái cuốn sách trên bàn,lúc trước Phó Linh Lung mang về nhà hắn tiện tay bỏ vào trong ba lô.
Hắn cũng không có giải thích với Lâm Vi.
Lâm Vi cầm sách lên, liếc nhìn, nói, mình rất thích sách của Tác giả này, thật hâm mộ chuyện tình yêu của nam nữ chính Không nghĩ tới cậu cũng thích sách của cô ấy.
Phải thông báo với mọi người một tin là app dạo này rất nhập nhằng, lúc vào được lúc không, đang trong tình trạng sập app toàn tập. Thật sự sữa rất muốn đăng truyện mà không vào được, cũng không biết mọi người có đọc được những dòng này không nữa, haizzzzzzz, liên hệ với ad của app để khắc phục mà bị bơ đẹp luôn, mong app sẽ sớm trở lại bình thường
Yêu mọi người nhiều
Mạc Vân Trà Sữa!