Tối hôm qua Diệp Phồn Tinh chỉ gọi điện thoại về cho anh bảo không về nhà.
Phó Cảnh Ngộ rất lo lắng cho cô, không biết có phải cô lại gặp phải vấn đề gì rồi không, nếu như xảy ra chuyện gì thật, liệu tối nay cô có về đón sinh nhật cùng với anh không?
Suy nghĩ này làm cho trong lòng của Phó Cảnh Ngộ cảm thấy có nguy cơ đe dọa.
Có một cô vợ cuồng công việc thật là đáng lo!
Cho nên vừa rồi anh còn đang nghĩ, có nên gọi điện thoại nhắc cô hay không?
Tưởng Sâm không suy nghĩ gì nhiều, nói luôn Trừ đi học ra, cũng không bận rộn cái gì nữa?
Phó Cảnh Ngộ hướng về phía Tưởng Sâm hỏi: tối nay liệu cô ấy có về không?
Tưởng Sâm: ...
Anh Phó, đây là chuyện của vợ anh, anh hỏi tôi, tôi cũng không biết trả lời anh như thế nào!
Nhưng, anh ta vẫn lý trí mà giúp Phó Cảnh Ngộ phân tích nói: Hôm nay là sinh nhật của anh Phó, khẳng định phu nhân sẽ trở lại.
Nhỡ đâu cô ấy quên thì sao? Phó Cảnh Ngộ cảm thấy chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra.
Anh biết, ở trong lòng Diệp Phồn Tinh, anh cũng không phải là số một.
Tưởng Sâm: ...
Cho nên, ý tứ này là đang ám chỉ, bảo anh ta nhắc nhở Diệp Phồn Tinh sao?
Tưởng Sâm nhanh trí nói: phu nhân sẽ không quên đâu, nếu anh không yên tâm tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy ngay.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Tưởng Sâm, Tưởng Sâm ở ngay trước mặt anh gọi điện thoại cho Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh không bắt máy, Tưởng Sâm có chút khẩn trương, nhớ tới lần trước, nội tâm của anh ta rất hoảng loạn, Diệp Phồn Tinh sẽ không quên chuyện quan trọng như thế này thật đấy chứ?
Lúc Sinh nhật cô, Phó Cảnh Ngộ Chủ đáo như vậy, chẳng nhẽ Diệp Phồn Tinh lại vô tâm vô phế như thế.
Bởi vì Diệp Phồn Tinh không nghe điện thoại, ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ càng ngày càng ngưng trọng, lòng bàn tay của Tưởng Sâm cũng không ngừng đổ mồ hôi.
Thật xin lỗi, phu nhân tạm thời không nghe máy.
Nhìn sắc mặt Phó Cảnh Ngộ càng trở nên thâm trầm u ám, Tưởng Sâm vội chữa cháy: khả năng là Phu nhân gặp phải chuyện gì, buổi tối chắc chắn cô ấy sẽ trở lại,anh Phó đừng quá lo lắng. Hơn nữa, phu nhân biết hôm nay là sinh nhật của anh, chắc chắn sẽ thu xếp để đón sinh nhật của anh, mà nếu cô ấy có nhỡ quên thật thì còn mọi người trong nhà tổ chức cho anh cơ mà.
Coi như Diệp Phồn Tinh quên thật,mọi người trong nhà sẽ không bao giờ quên.
Tưởng Sâm nói xong, dò xét nhìn phản ứng của Phó Cảnh Ngộ, phát hiện vẻ mặt của Phó Cảnh Ngộ —— hoàn toàn lạnh lẽo.
Vào giờ phút này, chuyện duy nhất anh quan tâm là: Diệp Phồn Tinh có nhớ sinh nhật của anh hay không!
Tưởng Sâm cảm thấy đau đầu vì vợ chồng nhà này.
Trong phòng làm việc vô cùng tĩnh mịch, Tưởng Sâm cũng không biết nên nói cái gì, lúc mà anh ta cảm thấy tuyệt vọng thì điện thoại reo,là của Diệp Phồn Tinh gọi lại!
Anh ta đang muốn nghe máy,lại nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nói: Mở loa ngoài.
Tưởng Sâm vừa mở máy lên,giọng của Diệp Phồn Tinh đã vang lênTưởng Sâm, vừa rồi anh gọi điện thoại cho tôi hả?
Tưởng Sâm vừa quan sát phản ứng của Phó Cảnh Ngộ, vừa cẩn thận từng li từng tí nói: Ừ.
Diệp Phồn Tinh nói tiếp, Tôi còn đang bận làm bánh sinh nhật cho ông xã của tôi, cho nên vừa rồi không nghe điện thoại. Anh có chuyện gì không?
Những lời nàyDiệp Phồn Tinh vừa nói ra, Tưởng Sâm cảm giác được toàn bộ phòng làm việc, đột nhiên ấm áp một cách kì lạ.
Ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ, cũng vì vậy mà ôn nhu rất nhiều.
Bánh sinh nhật?
Xem ra, cô cũng không phải không nhớ sinh nhật của anh.
Như vậy cũng tốt!
Tưởng Sâm thở phào nhẹ nhõm, vui mừng vì Diệp Phồn Tinh tìm được cái lý do hoàn mỹ này,tạm thời hóa giải nguy hiểm.
Anh ta nói: Tôi đang định hỏi xem hôm nay cô có về nhà đón sinh nhật cùng anh Phó không thôi?
Đây là Phó Cảnh Ngộ cao lãnh khó gần, bình tĩnh quyết đoán, chững chạc chầm ổn của nhà sữa sao? Ai bắt cóc mất con rể sữa rồi thì thả ra màu!
Like và bỏ phiếu cho sữa xinh đẹp trước khi đọc chương tiếp theo nhé!