Độc giả cân nhắc trước khi đọc những chương đã được gắn mác 21+
Chương 286: Không ăn thì làm vậy!
Mạc Vân Trà Sữa
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô đã tỉnh mà còn chở vờ ngủ,anh không nhịn được cười một tiếng.
Nụ cười của anh đẹp đến chói mắt, làm cho người ta rất muốn nhào tới hôn một cái.
Em dậy ăn đi nào. Phó Cảnh Ngộ cưng chiều gọi cô dậy.
Anh đã sớm tỉnh rồi, chỉ là chờ cô dậy cùng, biết cô rất mệt mỏi, cũng không đánh thức cô.
Còn bảo Tưởng Sâm giúp cô xin nghỉ bệnh.
Không ăn. Diệp Phồn Tinh giơ tay lên che mặt, nhỏ giọng nói một câu.
Vào giờ phút này, Diệp Phồn Tinh sau khi tỉnh ngủ thì nội tâm tan vỡ.
tối hôm qua cô đã làm cái gì?
Cô quả thật sự không thể tin được, mình lại chủ động như vậy...
Trên người cô hiện tại không mặc quần áo, phía dưới còn có cảm giác đau nhức.
Bây giờ Diệp Phồn Tinh có thể xác định, lần trước,đêm tân hôn chẳng qua chỉ là một giấc mộng, còn lần này là sự thật, thật trăm phần trăm.
Ông xã của cô thực ra chính là một con hồ ly phúc hắc, giả nai ăn thịt hổ!
Đáng sợ hơn là cô lại ngốc đến nỗi thật sự tin chuyện hoang đường của anh!
Lần đầu tiên không phải là không đau, mà là đau đến xé nát tâm can!
Đến bây giờ nhớ đến,thân thể vẫn đau nhức vô cùng.
Là Phó Cảnh Ngộ dụ dỗ cô: bảo bối ngoan nào, cho vào sẽ không còn khó chịu, sẽ không đau nữa
Anh rất ôn nhu, không có chút kiêu ngạo lạnh lùng giống như bình thường, cô cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra anh còn có thể ôn nhu như thế, lại còn mở miệng gọi cô là bảo bối.
Cô mới mười tám tuổi, Phó Cảnh Ngộ cũng thực sự chưa muốn động vào cô, chẳng qua dục vọng đến rồi, muốn cản cũng không được.
Phó Cảnh Ngộ ôn nhu đưa tay ra vuốt lọn tóc của cô, có chút lo âu hỏi: Còn đau lắm à?
... Diệp Phồn Tinh không thể tin được, anh lại còn dám trắng trợn hỏi như vậy.
Nghe anh hỏi, cô rất muốn chặn miệng của anh lại.
Nhìn ông xã của cô bình thường đàng hoàng, đạo mạo nghiêm túc như vậy,nhưng thật ra anh lại là người đen tối nhất..
Chỉ cần nhìn bây giờ là biết,ăn cô sạch sẽ rồi mà còn có thể bình tĩnh thảo luận vấn đề đấy cùng cô như vậy!
Cô đẩy anh ra,anh cũng không lên tiếng.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô xấu hổ đỏ ửng mặt, cười một tiếng.
Không nhịn được nhớ tới tối hôm qua...
Huyệt động của cô rất nhỏ, cơ hồ không cách nào chứa đựng được “cậu bé “của anh.
Anh còn nhớ lúc anh tiến vào sâu hơn, âm thanh rên rỉ yêu kiều của cô mới quyến rũ làm sao.
Giống như còn ở bên tai anh vậy.
Chỉ là nghĩ lại một chút, bụng của anh liền căng thẳng, thân thể bỗng nhiên có phản ứng.
Phó Cảnh Ngộ kéo cả người cô dựa sát vào người anh, da thịt hai người trực tiếp tiếp xúc với nhau, bầu không khí trong phòng càng lúc càng nóng lênCùng chồng nói chuyện đó thì thẹn thùng cái gì? Tối hôm qua không phải em rất to gan sao?
Nếu không phải là cô chủ động, thì anh cũng sẽ không hạ thủ.
Không được nói nữa! Diệp Phồn Tinh che miệng của anh lại, da mặt của cô đâu có dày như anh, Anh thật đáng ghét.
Chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ!
bây giờ lại còn chêu chọc mình.
Là ai một điều bảo bối hai điều bảo bối, dụ dỗ cô tiếp tục?
Người đàn ông này quả thật chính là lão hồ ly vẫy đuôi, đáng ghét vô cùng!
Phó Cảnh Ngộ cầm tay cô, Được, không nói nữa, có đói bụng không? Anh gọi người mang đồ ăn vào đây, ăn xong rồi ngủ tiếp?
Không đói bụng. Bị chêu tức đủ no rồi!
Không sao, em không đói nhưng anh đói, nó đang đòi em cho ăn này. Anh lấy tay cô đặt lên “cậu em trai” đang dựng đứng lên chào cờ buổi sáng của anh, môi anh cuồng nhiệt dán lên môi cô không cho cô có cơ hội lên tiếng phản kháng, thuận tiện thưởng thức bữa sáng ngọt ngào từ cái miệng nhỏ xinh của cô. Đợi đến khi cơ thể cô đã bị anh kích thích đến cực hạn, cơn khoái lạc chuẩn bị lên tới đỉnh thì anh lại dở trò lưu manh, không chịu cho “cậu nhỏ” vào nữa mà chỉ cho “cậu nhỏ “ của anh chêu chọc bên ngoài hoa huyệt của cô, làm cô càng bị kích thích điên cuồng, thân thể dường như không còn là của cô nữa, lúc này cô chỉ muốn được vật nóng bỏng của anh lấp đầy sự trống rỗng trong cô. Thiếu nữ nỉ non cầu xinCảnh Ngộ, xin anh... Cho vào đi... Ưm... Em khó chịu quá...
Làm thế nào bây giờ, nó không chịu đi vào, hay là em bắt nó vào khuôn khổ đi... lưu manh Phó thì thầm vào tai cô dụ dỗ, ngón tay anh vẫn không ngừng chêu chọc thăm dò huyệt động đang thít chặt của côanh giao nó lại cho em đấy,đạn đã lên nòng rồi, em muốn làm gì thì tùy em
Cô không khỏi thầm phỉ nhổ ông chồng Thổ phỉ của cô, đã ăn cướp lại còn bắt người ta dâng lên tận miệng, cô đành ấp úng mở miệng Em không biết...phải làm như thế nào?
Anh cúi thật sát xuống, nói nhỏ vào tai cô, nghe xong mặt cô đỏ lựng như trái cà chua. Nhìn thấy cô như vậy anh càng có hứng thú chêu chọc cô, trở vờ ủy khuất nói anh biết em chê chân anh không di chuyển được, thôi,để anh đi vào nhà tắm tự dập lửa.
Cô vội vàng níu anh lại, đổi từ thế bị động sang thế chủ động, tạo thành tư thế kabe -don trên giường,cô ngượng ngùng nói Em làm là được chứ gì Dứt lời, đôi môi nhỏ nhắn của cô bắt đầu di chuyển trên vòm ngực rắn chắc của anh, đôi bàn tay mềm mại dịu dàng xoa nắn cái chân thứ ba của Phó Cảnh Ngộ, động tác của cô tuy vụng về nhưng cũng không kém phần quyến rũ, lúc này anh mới biết mình đã tự vác đá đập chân mình. Cô luống cuống đặt “ cậu bé” của Phó Cảnh Ngộ vào trước lối vào tiểu huyệt của mình, nhớ tới cảm giác tối hôm qua bị anh cho vào cô hơi do dự. Nhìn thấy tia do dự trong mắt Diệp Phồn Tinh, Phó Cảnh Ngộ nhanh chóng đặt hai tay lên mông cô, thuận thế đẩy mạnh mông cô xuống, vật nam tính của anh bị hoa huyệt của cô nhuốt chửng, anh nhanh chóng lấy lại thế chủ động tấn công, đè cô xuống giường, nhìn cô cười tà mị Việc này vẫn nên để anh làm thì hơn...
Những tia nắng ban mai chiếu vào phòng qua ô cửa sổ, trên giường cô và anh cuồng dã cuốn lấy nhau, nhịp nhàng lên xuống, tạo thành một bức tranh mỹ dục đẹp tuyệt vời!
Sau cuộc hoan ái cuồng nhiệt, Diệp Phồn Tinh nằm trong lòng Phó Cảnh Ngộ, chợt nhớ ra điều gì đó, nói: chiều nay em còn có tiết học.
(ω)/(ω)/(ω)/(ω)/(ω)/(ω)/
Mọi người cứ tranh thủ ăn thịt no nê đi, biết đâu phải rất lâu nữa mới có thịt thì sao
Nhớ like và thả phiếu cho sữa nhé! Đừng đọc chùa, không là sữa không có tiền mua thịt về bán cho mọi người đâu