Tả Dục nói: Hôm nay vợ chú lại gây chuyện ở trường học.
... Phó Cảnh Ngộ nhìn về phía Diệp Phồn Tinh,hỏi Thật sao?
Vừa nghe đến cô gây chuyện, ánh mắt của anh trở lên rất nghiêm túc
Diệp Phồn Tinh có chút chột dạ nói: Em hắt nước ướt hết Tô Lâm Hoan, đắc tội rất nhiều người thích cô ta.
Nếu chọc phải người bình thường, cũng chỉ là kết thù với một người.
Nhưng mà chọc Tô Lâm Hoan, cảm giác như chọc phải tổ ong vò vẽ vậy.
Nghe nhắc đến tên Tô Lâm Hoan, Phó Cảnh Ngộ nhíu mày một cái, biểu tình trở nên càng nghiêm túc, anh không nói gì.
Tả Dục sợ anh trách cứ Diệp Phồn Tinh, nói: chú Phó, Diệp Phồn Tinh hết lòng hết dạ với chú, chú đừng trách cô ấy. Mặc dù bây giờ chú bình phục rồi, nhưng trước đây cũng chỉ có Phồn Tinh ở bên cạnh chú. Hiện tại Tô Lâm Hoan quay lại, chú sẽ không vì cô ta mà bỏ rơi Phồn Tinh chứ?
Lâm Vi và Diệp Tử Thần cũng len lén nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái.
Bọn họ đều rất sợ Diệp Phồn Tinh bị Phó Cảnh Ngộ bỏ rơi.
Nhưng vì nhát gan, không dám hỏi những thứ này, cũng chỉ có Tả Dục dám hỏi.
Diệp Phồn Tinh nhìn mấy người này, Các cậu đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?
Tự nhiên hỏi loại chuyện này, ai mà không khó nói.
Phó Cảnh Ngộ nhìn mấy người ở trước mặt mình,tỉnh bơ hỏi: Mấy người đều nghĩ như vậy sao?
Bọn Tả Dục không dám nhìn thẳng, ấp úng đáp: Bọn cháu...Không biết.
Diệp Phồn Tinh có chút ngoài ý muốn nhìn anh một cái, không nghĩ tới bình thường anh ở trước mặt người khác còn không cả qua loa cười một tiếng,mà hiện tại lại ở nơi này, tốt tính mà trả lời Tả Dục câu hỏi tẻ nhạt như thế này.
Ăn cơm xong, Diệp Phồn Tinh cầm điện thoại của Phó Cảnh Ngộ đi thanh toán.
Bây giờ rất nhiều nhà hàng ăn uống dùng hình thức thanh toán điện tử như Zalo pay, MoMo..., Phó Cảnh Ngộ bình thường không hay thanh toán bằng mấy ứng dụng này, cho nên đều là Diệp Phồn Tinh cầm điện thoại của anh đi thanh toán.
Nghĩ đến việc nắm trong tay tất cả mật khẩu tài chính của chồng, trong lòng cô nhất thời có một loại cảm giác đắc ý.
Giữ và tiêu tiền của chồng chính là chuyện vui vẻ nhất của phụ nữ mà!
Cơm nước xong đi ra, tất cả mọi người giải tán, Diệp Phồn Tinh lên xe, ngồi ở bên cạnh của Phó Cảnh Ngộ.
Tài xế ở phía trước lái xe, cô và anh cũng không nói gì.
Một lát sau, Phó Cảnh Ngộ đưa tay ra, nắm tay của cô vào lòng bàn tay mình.
Trên ngón tay của anh là chiếc nhẫn cưới của hai người, cho tới bây giờ chưa từng tháo ra.
Ngược lại là Diệp Phồn Tinh, bình thường vì không tiện đeo, cho nên chỉ để ở nhà, gần như không đeo nhẫn cưới bao giờ.
Cô nắm tay anh, ôm lấy suy nghĩ thẳng thắn sẽ được khoan hồng nhận lỗi: Chuyện của cô Tô, em cũng không muốn, nhưng mà hôm nay em không kiềm chế được cho nên manh động rồi.
Lúc Tả Dục nhắc tới chuyện này, biểu cảm của Phó Cảnh Ngộ có chút nghiêm túc, cho nên Diệp Phồn Tinh có chút lo lắng anh sẽ tức giận.
Người Phó gia đều tương đối ôn hòa, sẽ không dễ dàng động thủ.
Không giống cô...
Nếu bình thường thì cô có thể giữ thái độ ôn hòa.
Nhưng vừa gặp phải người phụ nữ không biết liêm sỉ kia, Diệp Phồn Tinh thật sự không nhịn được, trực tiếp để cho cô ta phải câm mồm.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, nghiêm túc nói: Ngẩng đầu lên.
Diệp Phồn Tinh nghe xong nghe lời ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc giơ tay lên.
Aaaa... Mặc dù chuyện ngày hôm nay có chút không đúng lắm, nhưng không phải chồng cô muốn đánh cô đấy chứ?
Không muốn! Cô rất sợ đau đấy!
Diệp Phồn Tinh nói: Em sai rồi, lần sau không dám nữa.
Tay Phó Cảnh Ngộ trực tiếp đưa tới, kéo cô sát vào ngực, hai người dính sát vào nhau, môi anh dán lên bờ môi non mềm của cô.
Cứ nhìn thấy bờ môi căng mọng như trái cherry của cô, anh lại không nhịn được muốn nếm thử vị ngọt chết người của nó, càng nếm càng mê mẩn, chỉ muốn ăn thịt luôn chủ nhân của nó vào trong bụng.
Diệp Phồn Tinh có chút mơ hồ, bất giác nghĩ, thì ra chồng cô không phải muốn đánh cô mà là muốn hôn cô mà thôi!
Như vậy cũng tốt!
Cô mới vừa nghĩ như vậy xong, một giây kế tiếp, đã thấy Phó Cảnh Ngộ buông cô ra, ghét bỏ mà nhíu mày một cái, Em uống rượu đấy à?
Cách kiểm tra nồng độ cồn mới đây rồi, hehe!
Like và bỏ phiếu để đọc chương tiếp theo ngay nhé!