Phó Cảnh Ngộ cũng không giải thích, chỉ là nói: Cô ấy còn nhỏ, mấy cậu chú ý một chút.
Cái này rõ ràng chính là bao che rồi!
Một phòng toàn chó độc thân, cảm giác bị cho ăn đầy miệng thức ăn chó mất rồi.
Có người cười nói: Trời bị sập rồi các chú ạ, ngay cả Lão đại cũng biết thương hoa tiếc ngọc!
Ai biết được.
Ăn cơm đi. Ngôn Triết chủ trì đại cuộc.
Mọi người ngồi xuống, Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, nghe Ngôn Triết giới thiệu tên của mọi người với cô.
Cộng thêm Ngôn Triết cùng Phó Cảnh Ngộ, bọn họ tổng cộng có sáu người, Ngôn Triết giới thiệu xong, liền giới thiệu về mình, Anh là Ngôn Triết, không biết Cảnh Ngộ có hay nhắc đến anh với em không?
Diệp Phồn Tinh nhìn anh ta kĩ hơn, lúc trước từng nghe qua tên của anh ta vài lần, hôm nay nhìn thấy người, phát hiện người này khác hẳn với tưởng tượng của cô.
So với Phó Cảnh Ngộ, người này thoạt nhìn khá hướng ngoại.
Diệp Phồn Tinh nói: Từng nghe qua, nhưng mà lần trước anh tới thành phố A, tôi chưa có cơ hội gặp mặt anh.
Ngôn Triết cười nói: Anh cũng bó tay,ai bảo Cảnh Ngộ nhà em giấu em kĩ quá, đến gặp mặt thôi cũng không cho anh gặp mặt em.
Mặc dù nhiều người, nhưng bầu không khí rất là hòa hợp, đây là lần đầu tiên Diệp Phồn Tinh tới đây, lại là người phụ nữ của Phó Cảnh Ngộ, mọi người đều rất nhiệt tình đối với cô.
Trong phòng bao lúc này, chỉ có Tô Lâm Hoan giống như người ngoài cuộc, lúc Ngôn Triết giới thiệu thời, trực tiếp bỏ qua cô ta, mà tất cả mọi người ở đây, cũng không có một ai đi chú ý đến Tô Lâm Hoan cả.
Cô ta có xinh đẹp hơn nữa thì làm sao?
Bây giờ Phụ nữ xinh đẹp không thiếu, chỉ cần có tiền là sẽ có cả một tá.
Lúc trước tôn trọng cô ta là bởi vì khi đó, cô ta là vị hôn thê của Phó Cảnh Ngộ, hiện tại Diệp Phồn Tinh hoàn toàn thay thế vị trí thuộc về Tô Lâm Hoan này.
-
Buổi tối, trời khá mát mẻ, cơm nước xong đi ra, mọi người đều ra về, Ngôn Triết đi cùng Phó Cảnh Ngộ tới rồi, chuyện chiêu đãi Phó Cảnh Ngộ, đương nhiên là do anh ta phụ trách.
Ba người từ phòng VIP đi ra, Ngôn Triết nói với Phó Cảnh Ngộ: Tối nay đến nhà tôi đi, khách sạn làm sao mà thoải mái bằng ở nhà được, hơn nữa Phồn Tinh lần đầu tới đây, nếu tôi không tận tâm tận lực, nói không chừng cô ấy còn tưởng tôi không hoan nghênh cô ấy đấy chứ.
Được. Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, cầm tay cô, tiếp nhận đề nghị của Ngôn Triết.
Phó Cảnh Ngộ và Ngôn Triết là anh em sinh tử, lúc trước hai người thường xuyên ở chung một chỗ,Phó Cảnh Ngộ cũng thường ở nhà của Ngôn Triết giống như nhà mình.
Phó Cảnh Ngộ mở cửa xe, để cho Diệp Phồn Tinh ngồi lên, sau đó anh mới đi theo lên.
Ngôn Triết vừa mới lên xe, Tô Lâm Hoan liền đi tới, Anh Ngôn Triết,anh có tiện đường không cho em quá giang với
Mấy người kia đều từ chối đưa Tô Lâm Hoan về.
Vào lúc này, cô ta cũng chỉ có thể mặt dày tới xin đi nhờ xe của Ngôn Triết.
Ngôn Triết nhìn Tô Lâm Hoan một cái, không hiểu tại sao mỗi lần đều có cô ta thò một chân vào.
Anh ta còn chưa mở miệng, Tô Lâm Hoan đã đưa tay mở cửa xe ra, liền muốn lên xe, Ngôn Triết trực tiếp khóa cửa xe lại, nói với cô ta: Không thuận đường.
...
Đọc tới đây có muốn cười to vào mặt TÔ Lâm Hoan không mn, hả hê rồi phải không, vậy thì mau like và bỏ phiếu cho Sữa đi, sang tháng mới rồi này
Giờ cũng muộn rồi, Sữa tạm thời đăng ba chương cho mọi người lót dạ, cám ơn các tình yêu thức đến giờ này để ủng hộ truyện, ngày mai ngủ dậy Sữa sẽ đăng tiếp, mọi người nhớ đọc và bỏ phiếu ủng hộ cho Sữa nhé!