Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, cười trấn an, cầm tay cô, Không có việc gì đâu, có anh ở bên cạnh em cơ mà, chẳng nhẽ em lại bị bà cô Tô kia dọa cho sợ thật à?
Bởi vì Diệp Phồn Tinh thường gọi Tô Lâm Hoan là bà cô già, thế cho nên Phó Cảnh Ngộ hiện tại cũng gọi như vậy.
Nếu để cho Tô Lâm Hoan nghe được, chắc bị tức chết cũng nên.
Diệp Phồn Tinh nghe anh nói như vậy, nhất thời bật cười.
Thủ trưởng, Cảnh Ngộ tới rồi. Chú Tống vào cửa, báo cáo.
Còn chưa có thấy người, Diệp Phồn Tinh đã nghe thấy tiếng ông ấy vang lên, Để cho cậu ta vào đi.
Ông ngôn ngồi ở trên ghế, mặc một bộ quân trang màu trắng, sấp tuổi bố của Phó Cảnh Ngộ nhưng trên người lại toát ra sự nghiêm khắc và uy nghiêm.
Nhìn thấy ông ấy, Diệp Phồn Tinh càng hồi hộp hơn.
Chú Ngôn. Liền ngay cả Phó Cảnh Ngộ cũng trở nên nghiêm túc.
Những lúc gặp cha ruột cũng không thấy anh nghiêm túc như vậy bao giờ.
Thủ trưởng Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Phồn Tinh đứng bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, chân mày cau lại, Bảo cô ta đi ra ngoài.
Vừa mới gặp mặt, Diệp Phồn Tinh còn chưa kịp nói gì, thủ trưởng Ngôn liền tỏ thái độ ghét bỏ Diệp Phồn Tinh.
Phản ứng của thủ trưởng Ngôn làm Phó Cảnh Ngộ còn cảm thấy sửng sốt.
Thủ trưởng. Chú Tống kinh ngạc nhắc nhở.
Diệp Phồn Tinh ngơ ngác, cô đã làm gì sai vậy?
Thủ trưởng Ngôn nói với Phó Cảnh Ngộ: Trong chuyện tình cảm, cháu làm chú quá thất vọng.
Thái độ của ông chứng minh câu nói “Bảo cô ta đi ra ngoài.” kia là nghiêm túc, ông thật sự không thích Diệp Phồn Tinh!
Diệp Phồn Tinh cũng không phải là người mặt dày, biết vị thủ trưởng này rất quan trọng với Phó Cảnh Ngộ, cô nhỏ giọng nói với Phó Cảnh Ngộ: Em đi ngoài chờ anh.
Cảm giác bị người ta ghét, thật sự rất khó chịu.
Khả năng giống như Tô Lâm Hoan nói, cô thật sự chưa đủ tốt, cũng không đủ tư cách trở thành vợ của Phó Cảnh Ngộ, là cô quá đề cao bản thân mình rồi.
Đi ra cửa, Diệp Phồn Tinh đứng ở hành lang, cúi đầu, nhìn mũi chân của mình.
Đều là bởi vì anh đối xử với cô quá tốt, cho nênbcô mới ngộ nhận mình có tư cách đứng ở bên cạnh anh.
Mấy người giúp việc nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, lịch sự cúi chào rồi đi ra ngoài.
Dưới nhà, Tô Lâm Hoan ngồi ở trên ghế sa lon, ngón tay thon dài nâng ly, nghe được đám người giúp việc nhỏ giọng bàn luận, Nghe nói cô gái mà Cảnh Ngộ mang về kia bị thủ trưởng đuổi ra ngoài.
Không thể nào?
Thủ trưởng coi trọng Cảnh Ngộ như thế, cậu ta tại tùy tiện mang một cô gái trở lại, thủ trưởng sao có thể vừa ý?
Tô Lâm Hoan uống trà, nghe mọi người nói,trong lòng vô cùng hả hê.
Cô ta đã nói rồi, thủ trưởng sẽ không thích Diệp Phồn Tinh, quả nhiên là như thế!
Thủ trưởng kì vọng vào Phó Cảnh Ngộ như thế, đối với chuyện cả đời của Phó Cảnh Ngộ, giống như Diệp Phồn Tinh làm sao có thể làm vợ của Phó Cảnh Ngộ cho được?
-
Thủ trưởng ngồi ở trên ghế, nói với Phó Cảnh Ngộ: Ngồi đi.
Phó Cảnh Ngộ làm sao cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên gặp mặt, vợ anh lại bị đuổi ra ngoài.
Chú Ngôn, cô ấy là người cháu yêu.
Chú biết Thủ trưởng Ngôn nghiêm túc nhìn Phó Cảnh Ngộ, Chính là biết như vậy nên mới không muốn nhìn thấy cô ta.
Đó là bởi vì chú chưa từng tiếp xúc với cô ấy, nếu chú tiếp xúc qua, chú nhất định sẽ thích cô ấy. Ở trong ấn tượng của anh, Lão thủ trưởng tuyệt đối không phải là người vì xuất thân mà xem thường người khác.
Cho nên, Phó Cảnh Ngộ cũng không biết, lý do gì mà ông ấy vừa gặp mà đã ghét Diệp Phồn Tinh như vậy.