Bởi vì chuyện trước đây của cô và Cố Vũ Trạch nên cô cũng hạn chế nhắc tên Cố Vũ Trạch trước mặt Phó Cảnh Ngộ.
Cho nên, đụng phải ánh mắt của anh, cơ hồ là bản năng, liền đem điện thoại di động hướng xuống dưới bàn giấu đi.
Chân mày Phó Cảnh Ngộ cau lại một cái, anh nhìn Diệp Phồn Tinh, không nói gì.
Diệp Phồn Tinh nhìn bộ dáng này của anh, lại đem điện thoại di động cầm trở lại, chuẩn bị giải thích với anh.
Phó tổng, nghe nói tháng này anh tổ chức hôn lễ phải không? Không biết có vinh hạnh tới tham gia dự hôn lễ của anh không? Người ngồi ở đối diện nói chuyện với Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ gật đầu, Dĩ nhiên. Ngày mai tôi sẽ gửi thiệp mời qua chỗ anh.
Diệp Phồn Tinh nhìn tình cảnh trước mắt, không thể làm gì khác hơn là đem chuyện này đè xuống.
Cũng không biết anh rốt cuộc có thấy hay không, hẳn không có nhìn thấy đi?
Diệp Phồn Tinh hiện tại chỉ muốn đập chết bản thân, rõ ràng là không có gì, cô tại sao phải dấu?
Như kiểu cô có tật giật mình vậy.
Cơm nước xong, Diệp Phồn Tinh Phó Cảnh Ngộ đi xuống, đứng đợi tài xế lấy xe ở trước cửa nhà hàng.
Chập tối trời bắt đầu đổ mưa, lúc này có chút lạnh.
Diệp Phồn Tinh chỉ mặc một áo sơ mi, gió thổi một cái, người chợt run lên.
Cô tại chỗ giật một cái, mở miệng nói: Lạnh quá đi mất! Hai người có thấy lạnh không?
Tưởng Sâm nói: Xe sắp đến rồi, chờ một chút. Hai ngày nay trời đổ lạnh, lần sau lúc ra khỏi nhà, phu nhân mặc nhiều áo một chút.
Không nghĩ tới buổi tối lạnh như vậy! Ban ngày còn nóng lắm mà Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, phát hiện Phó Cảnh Ngộ không có tiếp lời của cô, nhìn bộ dạng hiện tại, thật sự là ăn giấm rồi!
Cô biết ngay anh lại anh ăn giấm mà.
Xem ra lại phải nghĩ biện pháp dỗ cái bình dấm di động này!
Diệp Phồn Tinh nói với Phó Cảnh Ngộ: chú ơi tôi lạnh, chú định không cho tôi mượn áo à?
Phó Cảnh Ngộ và Tưởng Sâm cũng chỉ mặc tây trang.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, nhìn từ trên xuống dưới, cũng không trả lời Diệp Phồn Tinh, thoạt nhìn dường như cũng không quan tâm
Cái này liền có chút xấu hổ!
Tưởng Sâm nhìn tình hình không đúng, cũng không biết hai người này bị làm sao, hấp tấp nói: Nếu không phu nhân mặc áo của tôi đi!
Cũng không thể để phu nhân lạnh phải không?
Cô nếu ngã bệnh,anh Phó lại đau lòng, nói xong liền cởi áo ra.
Phó Cảnh Ngộ lên tiếng: Không cần.
Anh đem áo khoác của mình cởi ra, trực tiếp đưa cho Diệp Phồn Tinh.
Bà xã của anh, làm sao có thể mặc áo của tên đàn ông khác?
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, một mặt nghiêm túc, cẩn thận từng li từng tí nhận lấy áo, cảm ơn chú.
Còn để ý đến cô là tốt rồi!
Cô biết, anh mềm lòng nhất, coi như giận cô, cũng không thật sự không để ý tới cô.
Diệp Phồn Tinh mới vừa mặc áo Phó Cảnh Ngộ vào, tài xế liền tới rồi.
Trên xe, Phó Cảnh Ngộ cũng không nói chuyện với Diệp Phồn Tinh.Về Đến nhà, Diệp Phồn Tinh đẩy xe lăn cho Phó Cảnh Ngộ, cùng nhau trở về phòng.
Cô bỏ balô ra, cởi áo khoác xuống, nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ đang không nói gì, Dọc đường về không nói một câu nào với tôi, chú định giả làm người câm à?
Lại dám nói anh câm?
Phó Cảnh Ngộ trừng mắt về phía Diệp Phồn Tinh, ánh mắt càng lạnh lùng.
Anh tận mắt thấy trên điện thoại di động của cô xuất hiện ảnh Cố Vũ Trạch, nhất là, bị anh thấy được, cô còn muốn đem điện thoại di động giấu đi!
Chỉ nghĩ tới đây, liền cảm thấy tức giận.
Diệp Phồn Tinh đã đi tới, ngồi xổm ở trước mặt anh, nhìn lấy anh, đừng tức giận có được hay không? Tức giận sẽ sinh ra nếp nhăn, chú còn như vậy, sợ rằng không bao lâu nữa, tôi phải gọi chú thành bác già rồi!
Em thử gọi xem?
Cô gọi anh là chú, anh nhịn, dù sao thật sự là anh lớn hơn cô bảy,tám tuổi.
Nhưng mà, cái này quả thực nhịn không được.
Cô mà dám gọi như thế, anh lập tức ném cô ra ngoài.
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, ánh mắt cười giống như bông hoa, lấy lòng nói: Không gọi là bác nữa. Ông xã đẹp trai à, đừng giận nữa, có được không?
Chúng nó lại chuẩn bị ngược cẩu FA này, mọi người ra đây mà xem