Phó Cảnh Ngộ nói: “ Em tức giận rồi hả?”
“...”
Vì con trai mà tức giận, Phó Cảnh Ngộ cảm giác đãi ngộ của mình càng ngày càng tệ rồi.
Anh đã bắt đầu hối hận sinh con ra rồi.
Anh cúi đầu xuống, hôn một cái lên mặt cô, “Tiểu bại hoại, anh có phải là chồng em nữa không? Có con trai, liền không cần anh nữa phải không?”
“Ai bảo anh nói con xấu xí?”
“Nó vốn xấu xí thật còn gì, còn không để cho anh nói.”
“Anh có vẫn đề về quang học à “ Con trai của cô đệ nhất đáng yêu, cô không chấp nhận, cô phải phản bác.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy vợ mình thiên vị con trai không phân đúng sai, cảm thấy cô quả thực quá đáng yêu, không nhịn cười được, “Đùa giỡn với em thôi, em tức giận như vậy làm gì?”
“Không cho phép anh bắt nạt con trai em.” Diệp Phồn Tinh trừng mắt liếc anh một cái, “Ghét ghê.”
Phó Cảnh Ngộ cầm tay cô, “Ai bảo chỉ để ý nó, không để ý đến anh? Thiên vị!”
“...” Diệp Phồn Tinh kinh ngạc nhìn lấy người đàn ông này, cho nên, anh đang ăn giấm của con trai?
Diệp Phồn Tinh không nhịn được cười ra tiếng, “Ngay cả con trai mà anh cũng ăn giấm sao? Anh là thùng giấm đấy à?”
“...” Bóng Đèn Nhỏ nằm ở một bên, mắt không hề nháy mà nhìn chằm chằm Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh, nghe không hiểu lời của bọn họ, nhưng lại cực kỳ hiếu kỳ.
Diệp Phồn Tinh thấy nhóc vẫn nhìn, nhịn không được bật cười, “Tiểu tử, con đang nhìn cái gì đấy?”
Bóng Đèn Nhỏ vươn tay ra, hướng về phía không khí gãi gãi, Diệp Phồn Tinh cầm tay nhóc, hướng về phía Phó Cảnh Ngộ nói: “ Ông xã, anh nói xem, con trai có thể nghe hiểu được hai ta nói chuyện hay không?”
Phó Cảnh Ngộ ôm lấy Diệp Phồn Tinh, âm thanh ôn nhu, “Hẳn là nghe không hiểu.”