Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ ở trước mặt, Em tự đi được mà
Phó Cảnh Ngộ ngồi xổm ở trước mặt cô, không lên tiếng, chỉ nghiêm túc giúp cô đi giày
Dưới ánh đèn, Diệp Phồn Tinh nhìn người đàn ông trước mặt có một loại cảm giác không nói ra được
Đi giày cho cô xong, Phó Cảnh Ngộ mới mở miệng nói: Lên xe đi?
Diệp Phồn Tinh gật đầu, Ừm
Phó Cảnh Ngộ cũng vừa mới tan sở, thuận tiện tới đón cô
Trên xe, Diệp Phồn Tinh nói: Hôm nay em không uống rượu đâu
Bởi vì lúc trước có một lần bị anh dậy dỗ, cho nên sau này,mỗi lần Diệp Phồn Tinh đi ra ngoài, một giọt rượu cũng không dám dính
Phó Cảnh Ngộ nghe xong, cười một tiếng, Anh biết
Nếu cô dám uống rượu anh sẽ ngửi thấy ngay lập tức
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, Vậy có phải anh nên khen thưởng cho em không?
Lúc nói chuyện, trong ánh mắt của cô tràn đầy mong đợi
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô như vậy, cười một tiếng, Ừ, bảo bối của anh giỏi lắm
Tưởng Sâm ngồi ở phía trước, cảm giác thức ăn chó mắc nghẹn ở cổ họng
Tưởng Sâm quay lại phía sau hỏi Diệp Phồn Tinh: Công ty của cô gần đây như thế nào rồi?
Vừa mới bắt đầu, còn rất nhiều việc cần hoàn thành, nhưng mà có Tô Tề gánh vác nên vẫn tốt Anh ta quả thực rất có năng lực! Diệp Phồn Tinh cảm giác một mình Tô Tề phải bằng năm người bình thường, Nghe nói Tô Tề là do anh đích thân tuyển vào, anh nhường anh ta cho tôi có cảm thấy tiếc không?
Vừa nhắc tới cái này, chân mày Tưởng Sâm liền nhíu lại
Anh ta nhìn Diệp Phồn Tinh,hậm hực trong lòng nhưng không dám nói ra rằng cô nghĩ tôi tự nguyện nhường người cho cô sao?
Tưởng Sâm kháng nghị nói: Cô thì ung dung rồi, để lại cục diện rối rắm cho tôi Tôi sắp bị chết chìm trong mớ bòng bong cô để lại rồi đây này
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, thấp trầm giọng nói: Nếu không, anh giao truyền thông Lạc Tuyết cho em đi?
Cái gì cơ? Diệp Phồn Tinh ngoài ý muốn nhìn Phó Cảnh Ngộ, anh lại nói giao công ty kia cho cô, mà lại còn nói nhẹ nhàng như bảo cho cô một quả táo vậy Nghe xong lòng tự ái của cô đang trào, Em không nhận được
Em và Tô Tề đều là người trong ngành, anh lại không biết gì về mấy thứ đó, quả thực không có kinh nghiệm, nếu cứ như vậy sớm muộn công ty bên đó cũng sụp đổ, không phải rất đáng tiếc sao? Em nhìn Tưởng Sâm đã bận bịu đến vậy rồi mà em còn nhẫn tâm bắt cậu ta gánh vác thêm sao?
Phó Cảnh Ngộ nói vô cùng thấu tình đạt lý làm Diệp Phồn Tinh nghe xong cảm thấy xấu hổ, cô nói: Nhưng em vừa mới đi ra từ đó
Cô cũng không thể trở về đó được?
Phó Cảnh Ngộ gật đầu, Anh biết Cho nên, cũng không phải là anh cho không, anh bán truyền thông Lạc Tuyết cho em, rồi góp vốn đầu tư làm cổ đông, việc của em và Tô Tề là vận hành kinh doanh Chúng ta hợp tác, mỗi tháng em chỉ cần chia hoa hồng cho anh là được rồi Như thế được chứ?
Như thế không phải đang lợi dụng anh hay sao?
Thấy bà xã nhà mình rạch ròi như vậy, Phó Cảnh Ngộ có chút nhức đầu: Đằng nào em cũng phải tìm người khác đầu tư, sao em phải khách sáo với anh làm gì? Hơn nữa, coi như em có lợi dụng anh thì cũng làm sao?
Cô muốn độc lập, anh không nhúng tay vào, nhưng không cần phải cấm kỵ như vậy chứ?
Ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ có chút thất vọng
Diệp Phồn Tinh không muốn làm cho anh tức giận, chột dạ nói: Để em bàn bạc với Tô Tề đã?
Truyền thông Lạc Tuyết một năm kinh doanh cũng phải có doanh thu mấy trăm tỷ Nhưng
đối với Phó Cảnh Ngộ mà nói, anh căn bản không để vào mắt
Ban đầu thu mua công ty này cũng là vì Diệp Phồn Tinh
Hiện tại Diệp Phồn Tinh không ở đó, anh có giữ nó lại cũng chẳng có ý nghĩa gì
Phó Cảnh Ngộ thấy cô thỏa hiệp mới gật đầu, Được
Cũng chỉ cần Diệp Phồn Tinh gật đầu chứ về phía Tô Tề không phải chỉ cần một câu nói thôi sao?
Haizz, đi tới đi lui vẫn không thoát khỏi tay con rể Ngộ, Tiểu Tinh à con ngây thơ quá rồi
Nhớ like và bỏ Phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé! <3<3<3