Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 667: Chương 667: Muốn lấy Ngôn Triết




"Không cho phép?" Tô Chấn Đông trừng Tô Lâm Hoan một cái, "Một câu không cho phép của bà có tác dụng gì? Để cho nó lập gia đình cũng là muốn tốt cho nó, hôm nay Phó Cảnh Ngộ không bóp chết nó cũng đã là đó nó mạng lớn rồi "

Nghĩ lại tình cảnh lúc đó, Tô Chấn Đông lại bủn rủn tay chân, nếu không phải ông ta kịp thời ngăn cản Phó Cảnh Ngộ, thì

"" Lúc đó bà Tô không có ở đấy, với hiểu biết của mình về Phó Cảnh Ngộ, bà ta không tận mắt chiêm nghiệm sâu sắc sống chết trong gang tấc của con gái mình

Bà ta lớn, tiếng chất vấn chồng mình: " Sao ông có thể trơ mắt nhìn người ngoài bắt nạt con gái chúng ta như vậy hả?"

Tô Chấn Đông liếc nhìn Tô Lâm Hoan, sự việc biến thành như hôm nay, ông ta cũng rất bất đắc dĩ, sớm biết như vậy, ban đầu gả luôn đứa con gái này cho Phó Cảnh Ngộ, coi như Phó Cảnh Ngộ bị thương, ngồi trên xe lăn, cũng tốt hơn bây giờ, cùng Phó gia kết thù kết oán

Ông ta phiền não nói với vợ mình: " Bà không muốn con gái của bà phải lấy chồng thì đi mà cầu xin Phó Cảnh Ngộ đi, nói với tôi thì có ích gì?"

Vừa nghe nói đến mình phải đi gặp Phó Cảnh Ngộ, bà Tô cũng không dám mở miệng

Phó Cảnh Ngộ dù sao cũng là thân tín của Lão thủ trưởng, hiện tại anh đã trở lại làm Phó Cảnh Ngộ trước đây, Nắm trong tay toàn bộ Phó Gia, được Cố gia ủng hộ, lại có Ngôn Gia bên kia hậu thuẫn, có cả tiền - quyền - thế lực chính trị và kinh tế, bà tả mà chạy đi tìm Phó Cảnh Ngộ, không phải là đi tìm chết sao?

Bà ta quay đầu lại, hướng về phía Tô Lâm Hoan nói: " Con cũng đến tuổi nên lập gia đình rồi, nếu đã không thể quay lại với Phó Cảnh Ngộ, hay là tìm một người rồi gả đi!"

Tô Lâm Hoan: ""

Cô ta không nghĩ tới ngay cả mẹ mình cũng nói như vậy

Bây giờ Tô Lâm Hoan chỉ muốn tự tử để trốn tránh

Bà Tô ngồi xuống, vẻ mặt ngọt ngào, dụ dỗ nói: " Con yên tâm, mẹ sẽ tìm cho con một người thật tốt Đúng rồi, lúc trước không phải con cũng từng để mắt tới Ngôn Triết sao? Mẹ nhớ cậu tả cũng rất thích con Nếu con có thể gả cho cậu ta thì cũng không kém so với Phó Cảnh Ngộ "

Nghe mẹ mình nói vậy, Tô Lâm Hoan cũng không kháng nghị

Ôm cái ý niệm này, bà Tô trực tiếp đi gọi điện thoại cho Ngôn Triết

##

" Anh ơi, sao anh Khải nói sẽ tới thăm em mà anh ấy không tới?" Ngôn Triết đang ở trong phòng của Ngôn An, bị Ngôn An quấn lấy hỏi về Cố Khải

Điện thoại vang lên Anh đi nghe điện thoại, nghe thấy một giọng phụ nữ trung niên the thé, " Alô, Ngôn Triết phải không "

" Cho hỏi ai đấy?" Số Điện thoại xa lạ, thanh âm xa lạ, Ngôn Triết nhíu mày

Bà Tô cười nói: "Là cô đây, cô là mẹ của Lâm Hoan"

Tô Lâm Hoan?

Ngôn Triết xoa xoa mi tâm, "Chuyện gì đấy cô?"

"Không có việc gì, đột nhiên cô nhớ đến cháu, không biết cháu có rảnh không, cháu tới nhà cô chú làm khách?" Bà Tô cũng không tiện vừa mở miệng đã đề cập đến chuyện kết hôn, cho nên bà ta thăm dò trước

Kết quả mới vừa nói xong, đã nghe thấy Ngôn Triết lạnh như băng đáp một câu, "Không rảnh"

"" Nụ cười trên mặt bà Tô cứng đờ, không nghĩ tới Ngôn Triết còn chẳng thèm nể mặt mình thẳng thừng từ chối, nhưng bà tả vẫn tiếp tục nói: "Thật ra là vì Lâm Hoan phải nằm viện nên cô mới gọi điện cho cháu, con bé nói rất nhớ cháu, muốn cháu tới thăm nó Cháu có thể tới thăm con bé được không?"

" Anh ơi " Thấy Ngôn Triết nghe điện thoại, không để ý tới mình, Ngôn An kéo vạt áo Ngôn Triết một cái

Ngôn Triết dỗ dành em gái xong, một lát sau mới hỏi lại: " Lúc nãy cô nói cái gì cháu không nghe rõ, cô nói lại được không?"

"" Bà Tô nén giận nhẫn nại nói lại một lần

Nói xong, nghe thấy Ngôn Triết từ chối lần nữa: "Xin lỗi, cháu với con gái của cô không quen thân đến mức đó "

Sau đó anh lạnh lùng cúp điện thoại, không cho bà tả có cơ hội nói thêm gì

Lần trước Tô Lâm Hoan mách lẻo đến giờ anh vẫn còn ghi hận trong lòng

Tô Lâm Hoan mong đợi nhìn bà Tô, phát hiện mẹ mình thất vọng cúp điện thoại, liền biết Ngô Triết đã từ chối lấy mình

Thậm chí anh ấy cảm thấy chỉ tới thăm mình cũng là một chuyện dư thừa

Đừng quên like và bỏ phiếu nhé các tình yêu, ai thích đi thì đi, ai muốn ở thì ở nhưng đi rồi thì xin đừng quay lại đây làm phiền người khác, ok Sức chịu đựng của con người có giới hạn thôi, đừng để đến lúc cá chết lưới rách không ai có chuyện để đọc người ta lại đào Facebook người ta chửi 18 đời nhà bạn đấy Đây là lần cuối cùng mình nhắc đến bạn, còn về sau bạn có làm gì mk cũng mặc mẹ nhà bạn, yên tâm mk k rảnh để đi quan tâm hay chửi bới bạn đâu, vì bạn không xứng để mk làm vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.