Diệp Phồn Tinh đưa ánh mắt dời sang phía khác, đưa tay giúp anh cởi quần dài ra.
Cô dù sao cũng là cô gái mới lớn, có sắc tâm, nhưng cũng không có can đảm dám nhìn, sợ sẽ thấy cái gì không nên thấy.
Phó Cảnh Ngộ vẫn nhìn Diệp Phồn Tinh, không có bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm gì của cô. Chẳng qua là giúp anh cởi quần, mặt cô đã đỏ rần!
Khóe miệng của anh không tự chủ nhếch lên.
Thuận lợi giúp Phó Cảnh Ngộ cởi xong quần dài, Diệp Phồn Tinh có chút sửng sốt, lần đầu tiên giúp Phó Cảnh Ngộ tắm rửa, cô có chút tay chân luống cuống, tiếp theo phải làm gì?
Phó Cảnh Ngộ nhắc nhở: Dìu anh vào trong bồn tắm.
Ồ.
Phó Cảnh Ngộ rất cao, lúc mặc quần áo thoạt nhìn rất gầy, nhưng kỳ thật thân thể rất rắn chắc. Diệp Phồn Tinh căn bản sắp chảy máu cam đến nơi rồi.
Diệp Phồn Tinh thật vất vả mới dìu được Phó Cảnh Ngộ tới gần bồn tắm, hai người bởi vì mất thăng bằng, cùng ngã tủm vào trong bồn tắm.
Hai người cùng nhau ngã vào trong nước, Diệp Phồn Tinh không cởi quần áo,vì vậy quần áo trên người đều ướt sũng dính sát vào người, lộ ra đường cong tuyệt mỹ của thiếu nữ mới lớn.
Diệp Phồn Tinh sợ hết hồn, lấy lại trọng tâm, phản ứng lại, phát hiện mình đang đè trên người Phó Cảnh Ngộ, cô khẩn trương nhìn Phó Cảnh Ngộ, chú không sao chứ? Có đau ở đâu không?
Bây giờ cô mới biết, tại sao bình thường muốn anh lại bảo Tưởng Sâm tới phục vụ anh.
Cô là một cô gái, không có sức, không thể giúp anh.
Không sao. Phó Cảnh Ngộ ôn nhu nhìn cô đang hoảng loạn, dọa em rồi phải không?
Đột nhiên ngã xuống, Diệp Phồn Tinh bị sặc nước. Cô nói: may quá,tôi chỉ sợ chú bị làm sao.
Diệp Phồn Tinh định chống tay vào vách tường định ngồi dậy, Phó Cảnh Ngộ đột nhiên đưa tay ra kéo cô ôm vào trong ngực.
Cô nằm úp sấp ở trên người anh, nhìn cơ bụng sáu múi săn chắc của Phó Cảnh Ngộ, có một loại cảm giác mê mẩn khó hình dung được nảy sinh trong lòng cô
Diệp Phồn Tinh nuốt nước bọt một cái, vô cùng khâm phục bản thân vì đã kìm chế được không nhào lên cướp sắc anh.
Diệp Phồn Tinh nói: Không phải là muốn tắm rửa sao? Tôi đi lấy khăn tắm.
Phó Cảnh Ngộ ôm cô, âm thanh ôn nhu rót vào bên tai, Không vội, anh có vấn đề muốn hỏi em.
Vấn đề? Diệp Phồn Tinh không hiểu ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, lại bị mỹ sắc của anh mê hoặc, sợ đến lập tức cúi đầu: Vấn đề gì?
Tư thế hiện tại của cô cùng Phó Cảnh Ngộ vô cùng thân mật, cả người đè ở trên người anh, lại bị anh ôm vào trong ngực.
Diệp Phồn Tinh sợ anh bị đau, tay len lén bám vào bồn.
Phó Cảnh Ngộ nói: em ở nói với người ngoài, anh không lên được?
Phó Cảnh Ngộ ban đầu xảy ra chuyện, “ cái chân thứ ba” cũng bị thương nhẹ, bác sĩ tạm thời chẩn đoán, nói có thể sẽ có ảnh hưởng về sau, Phó Cảnh Ngộ vẫn nhớ chuyện này.
Người ngoài nghĩ như thế nào Phó Cảnh Ngộ căn bản không quan tâm, nhưng... Vợ của anh cũng nghĩ như vậy, vấn đề này, có chút nghiêm trọng rồi.
Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới Phó Cảnh Ngộ lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, lúc anh ra ban công, không nói gì, cô còn tưởng rằng anh không nghe thấy chứ.
Cái này dù sao cũng liên quan đến lòng tự trọng của Phó Cảnh Ngộ, nghe nói đàn ông ở phương diện này đều đặc biệt nhạy cảm, Phó Cảnh Ngộ không đồng ý tiếp nhận điều trị cũng có thể hiểu được.
Diệp Phồn Tinh mặt đỏ tía tai, có chút lắp bắp nói: tôi không có nói với người ngoài.
Không nói? Phó Cảnh Ngộ nhìn cô đang cúi đầu không dám nhìn mình, Hôm nay chính tai anh nghe được, em nói trước mặt chị anh và Kỷ Minh Viễn,không phải sao?
(๑”ᴗ”)ゞ(๑”ᴗ”)ゞ(๑”ᴗ”)ゞ(๑”ᴗ”)ゞ(●”▽”●)ゝ
Like và bỏ phiếu để đọc chương mới ngay nào!