Nhưng điều này không có nghĩa là cô không biết tổn thương, không biết tủi thân, bị thương tổn tim cô vẫn biết đau.
Nhưng anh lại không chút kiêng kỵ lừa dối cô, coi cô như trẻ con để dỗ dành, anh chưa từng nghĩ xem cảm giác bị người mình yêu thương lừa dối đau đớn đến thế nào?
Hiện tại, có phải cô có giận anh như thế nào anh cũng sẽ không để ý đến cô nữa phải không?
Diệp Phồn Tinh phát hiện bản thân mình thật sự rất kinh sợ, rõ ràng là anh sai, nhưng cô lại sợ sẽ mất đi anh.
Chỉ cần nghĩ đến đó cô lại như muốn phát điên lên...
Ban đầu cô đòi ly dị, chính là sợ bản thân mình sẽ mất đi anh.
Sớm biết như vậy, sao cô phải chấp mê bất ngộ, quay lại bên anh để bản thân càng lún càng sâu như thế này?
-
“ Phồn Tinh.” Mục Triệt ở trong nửa ngày không có thấy người đi vào, từ trong phòng khách đi ra, thấy cô ngồi sụp ở dưới đất, “ Cô không sao chứ? Khó chịu chỗ nào à?”
Mới vừa rồi còn bình thường mà!
Diệp Phồn Tinh cũng không muốn bị người khác nhìn thấy sự yếu ớt của mình, cưỡng bách bản thân đứng lên, “Không có việc gì.”
Mục Triệt hỏi: “ Ngôn An đâu rồi?”
“...” Diệp Phồn Tinh quay đầu lại, nhìn về phía Mục Triệt, “Không phải là ở bên trong sao?”
“Cô ấy đi theo cô ra ngoài mà.” Mục Triệt nói: “tôi tưởng hai người ở chung một chỗ.”
Nghe Mục Triệt nói vậy làm cho đầu của Diệp Phồn Tinh như muốn nổ tung, Ngôn An không phải đã đi lạc rồi chứ?
“ An An đi đâu được chứ?” Diệp Phồn Tinh nói: “ Nhanh đi tìm cô ấy đi! Nếu bị lạc mất thì phải làm sao bây giờ?”
Mục Triệt nghe xong cũng voo cùng lo lắng, nghĩ đến nếu để lạc mất Ngôn An thật liệu Cố Khải có chém người hay không, anh ta nói với Diệp Phồn Tinh: “Chúng ta đi tìm nhanh lên, chia nhau ra.”
Hỏi mấy người phục vụ ở cửa, có người nói Ngôn An đã đi xuống phía dưới
Nếu còn ở trong này thì còn dễ tìm...
Nhưng cô ấy lại ra khỏi đây rồi, đây mới điều đáng sợ nhất.
Trên đường xe nhiều như thế, người cũng nhiều như thế, người tốt có, kẻ xấu lại càng nhiều, Ngôn An lại xinh đẹp đơn thuần, nhỡ gặp phải mấy tên lưu manh hay mấy tên yêu dâu xanh thì phải làm sao...
Diệp Phồn Tinh không để ý tới suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy xuống lầu, Mục Triệt liền gọi tất cả bạn bè cùng nhau giúp tìm Ngôn An.
Kết quả một đám người, tìm hơn hai giờ, ngay cả một cái cái bóng cũng không thấy.