Diệp Phồn Tinh nhìn Cố Vũ Trạch, chế nhạo nói: Thật là máu lạnh! Ngay cả nữ sinh cũng không tha.
... Cố Vũ Trạch liếc cô một cái, hắn đây là vì ai chứ?
Cô lại không có chút biết ơn nào cả.
Hai người về đến nhà đã thấy
Phó Linh Lung đang ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn thấy Cố Vũ Trạch từ bên ngoài đi vào, Bảo Bảo.
Cố Vũ Trạch nhíu mày một cái, mẹ có thể đừng gọi con như vậy nữa được không?
Mỗi lần ở trước mặt người khác còn bị gọi là Bảo Bảo, hắn rất lúng túng, hắn đã lớn như vậy rồi.
Phó Linh Lung cười một tiếng, nhìn Diệp Phồn Tinh đang đi vào, Hai người cùng về à?
Cố Vũ Trạch nói: Không có.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Linh Lung, chị.
Sau khi kết hôn đến bây giờ, cũng chưa từng thấy Phó Linh Lung, Phó Linh Lung gần đây rất bận rộn.
Giờ phút này nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, chị cười một tiếng, Tiểu Tinh, nghe nói em bị bệnh, đã đỡ chưa?
Mặc dù biết chuyện Diệp Phồn Tinh cùng Cố Vũ Trạch đã từng yêu nhau, nhưng thái độ của Phó Linh Lung đối với Diệp Phồn Tinh như cũ không thay đổi.
Chỉ là có chút cảm vặt, đã không sao nữa rồi. Diệp Phồn Tinh đi tới, chị dạo này bận lắm à?
Híc, cũng khá bận. Phó Linh Lung giải thích ý đồ hôm nay mình tới đây: Nghe nói Bảo Bảo nhà chị chạy tới nơi này quấy rầy hai người, chị tới xem một chút.
Chị cảm thấy đứa con trai này thật sự quá tùy hứng, Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh còn đang trong thời kì trăng mật, nó không phải là muốn đi qua làm kỳ đà cản mũi đấy chứ.
Cố Vũ Trạch ngồi ở trên ghế sa lon, cũng không cảm thấy nơi nào không ổn, con ở chỗ này tốt vô cùng.
Phó Linh Lung nghiêm túc nhìn hắn một cái, Cậu con không thích ồn ào, con còn chạy tới nơi này gây phiền toái, thật là không hiểu chuyện.
Mặc dù ngoài miệng nói, Phó Cảnh Ngộ ghét ồn ào, nhưng kỳ thật, trong lòng Phó Linh Lung thật sự lo lắng chính là Cố Vũ Trạch.
Cố Vũ Trạch thích Diệp Phồn Tinh, mỗi ngày nhìn lấy bọn họ ở chung một chỗ, trong lòng sẽ khổ sở đến nhường nào?
Nhưng mà, gần đây chị gọi điện cho Cố Vũ Trạch nó đều rất cố chấp.
Hiện tại trời bắt đầu lạnh rồi, trong ký túc xá khá lạnh, vì vậy tạm thời buông thả hắn ở chỗ này.
Có Phó Cảnh Ngộ theo dõi hắn, mình cũng yên tâm một chút, tránh cho hắn ở bên ngoài cùng bạn học làm bừa làm loạn.
Cố Vũ Trạch không nói lời nào.
Phó Linh Lung nhìn Diệp Phồn Tinh, cười một tiếng, nói với Cố Vũ Trạch: con đi lên phòng đi, mẹ có lời muốn nói riêng với mợ con.
Cố Vũ Trạch bị mẹ ruột ghét bỏ,phụng phịu, mẹ là tới thăm con hay là đến thăm mợ?
Đương nhiên là thăm mợ của con, thuận tiện tới thăm con một chút. Phó Linh Lung nhìn con trai mình một cái, Làm sao, ăn giấm rồi hả?
... Cố Vũ Trạch đứng lên, Được rồi, nhất định con được nhặt về từ trong thùng rác, con đi tìm cậu, không thèm ở đây nữa!
Phó Cảnh Ngộ hôm nay ở nhà.
Cố Vũ Trạch nhanh chóng lên phòng, Diệp Phồn Tinh nhìn hắn như vậy, liền biết, hắn lại muốn đi cấu kết Phó Cảnh Ngộ rồi!
Cái tai hoạ này!
Phó Linh Lung nhìn Diệp Phồn Tinh, hỏi: Ở chỗ này sinh hoạt đã quen thuộc chưa?
Tốt lắm ạ. Diệp Phồn Tinh trả lời. Cô đã từng nói, Chỉ cần có anh ở nơi nào, nơi đó chính là nơi tốt nhất!
Vậy thì tốt. Vốn là đã sớm nghĩ ghé thăm em một chút, chẳng qua là không có thời gian. Biểu tình của Phó Linh Lung trở nên thương cảm, em cùng Cảnh Ngộ kết hôn, cơ hồ tất cả người ngoài đều chế giễu. Bọn họ cảm thấy Cảnh Ngộ không đứng lên nổi, sau lưng không ít nói lời ong tiếng ve. Những lời này truyền tới tai ba mẹ làm hai người họ rất buồn, khoảng thời gian này chị đều phải ở cùng bọn họ.
Phó Linh Lung nói như vậy, làm cho Diệp Phồn Tinh dừng một chút. Cô vốn nghĩ, kết hôn vốn là truyện vui vẻ, nhưng chưa từng nghĩ, cuối cùng, cũng chỉ là đem bi thương phóng đại lên mà thôi.
Ông xã cô chẳng qua là không đứng lên được mà thôi, những người đó, có cần thiết cười trên nổi đau của người khác như vậy không?
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa để sữa còn nhập đợt thịt mới về bán nhé