Diệp Phồn Tinh nhận lấy thuốc, thả vào trong miệng, uống nước.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh đúng lúc anh đang nhìn cô, tầm mắt hay người chạm vào nhau.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, hỏi: về nhà nhé?
Hai ngày nay cô không có về nhà rồi.
Còn biến mình thành bộ dạng này.
... Diệp Phồn Tinh nhìn anh, gật đầu, Ừm.
Hai ngày nay cô cố gắng khắc phục hậu quả nhưng tình hình càng ngày càng tệ.
Nỗ lực lâu như vậy, vất vả lắm mới nhìn thấy một tia hi vọng, kết quả, lại chỉ có thể nhìn hy vọng từng chút từng chút trước mắt mình chạy mất.
Nhưng bây giờ cô nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, lại cảm thấy, hết thảy không có gì quan trọng nữa.
Nếu như thất bại lần này, ghê gớm lắm thì làm lại lần nữa.
Cả đời dài như vậy, nếu như ngay cả dũng khí tiếp nhận thất bại cũng không có, làm sao tiếp tục tồn tại?
-
Một lúc sau, Lâm Vi đem ba lô và máy tính ra cho Diệp Phồn Tinh.
Lâm Vi nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, nói với Phó Cảnh Ngộ: Tinh Tinh hai ngày nay ngủ rất muộn, cơm cũng không buồn ăn, cô ấy về nhà, anh phải bảo cô ấy nghỉ ngơi một chút đi.
Mặc dù không biết Diệp Phồn Tinh đang bận gì, nhưng nhìn Diệp Phồn Tinh như vậy, Lâm Vi cũng rất lo lắng.
Diệp Phồn Tinh nhìn Lâm Vi, kháng nghị nói: làm gì có?
Những lời này để cho Phó Cảnh Ngộ nghe được, cô về nhà thẩn nào cũng bị giáo huấn một trận.
Phải biết, anh quản cô rất chặt.
Lâm Vi liếc cô một cái, không nhịn được cười nói: mình còn nói oan cho cậu sao?
Tưởng Sâm nhìn Lâm Vi đầy cảm kích, Vậy thì phải cám ơn cô Lâm.
Không cần cám ơn.
Rất nhanh, xe rời khỏi trường học.
Gần đây trời lạnh, trong nhà trải thảm, lại có lò sưởi, cùng với ký túc xá hoàn toàn là Thiên đường và Địa ngục.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn thấy dì Ngô mang đồ ăn ra, Tiểu Tinh, tới, ăn một chút đi.
Cảm ơn dì. Chỉ cần ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, có đồ ăn ngon, thì cô chẳng cần gì hết.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, không lên tiếng, lãnh đạm nhìn cô.
Diệp Phồn Tinh bị anh nhìn chằm chằm, có chút chột dạ nói: chú đừng nghe Lâm Vi nói bậy, tôi thật sự có ngủ, cũng có ăn cơm.
Phó Cảnh Ngộ không thèm nghe cô giải thích, lạnh như băng phun ra hai chữ: Nói dối!
Trong mắt cô có tia máu xuất hiện, nhìn một cái liền biết hai ngày nay cô mệt mỏi tới cực điểm.
như vậy, cô còn dám nói cô có đi ngủ?
Diệp Phồn Tinh thấy Phó Cảnh Ngộ như vậy, yếu ớt cúi thấp đầu, Đầu tôi đau quá.
...
Dì Ngô nhìn Diệp Phồn Tinh như vậy, nói: Tiểu Tinh bị bệnh, Cảnh Ngộ cũng đừng mắng con bé nữa!
...
Nhìn một cái liền viết cô đang giả bộ!
Sợ mình mắng cô ấy, cho nên giả bộ đáng thương.
Phó Cảnh Ngộ cũng lười lại càu nhàu.
Không thèm chấp nhặt cô!
Ai bảo cô là cô vợ bé nhỏ của anh chứ.
...
Bởi vì đã uống thuốc cảm, có chút buồn ngủ,cho nên Diệp Phồn Tinh ăn một ít, liền đi ngủ.
Ngủ đến hơn mười một giờ mới tỉnh lại.
Nhớ tới trên Facebook đang gió tanh mưa máu, cô lại bò dậy, mở máy vi tính ra...
Phó Cảnh Ngộ ngủ một hồi, ngẩng đầu lên, nhìn thấy người nào đó đang cắm đầu vào máy vi tính.
Nhất thời cảm thấy có chút nhức đầu, có một cô vợ cuồng việc điên cuồng sẽ có cảm giác như thế nào?
Trải qua chuyện lần này, Phó Cảnh Ngộ ý thức được một chuyện, lúc công việc thuận lợi, anh là chồng của Diệp Phồn Tinh.
Công việc một khi xảy ra vấn đề, anh là ai Diệp Phồn Tinh căn bản không quan tâm.
Diệp Phồn Tinh bận bịu như vậy, Phó Cảnh Ngộ cũng không ngủ được.
Nào mài răng để tối nay ăn thịt nào!
Are you ready
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi ăn thịt nhé!