Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 541: Chương 541: Nụ hôn trong phòng bếp




Em đang nấu cơm à? Anh ngửi thấy mùi thức ăn nên hỏi.

Diệp Phồn Tinh đáp một tiếng: Ừm.

Ngược lại bây giờ cô cũng rảnh rỗi, cũng chỉ có mình cô ở đây, cũng không có người giúp việc, nấu cơm đương nhiên là phải tự mình làm.

Phó Cảnh Ngộ nói: Anh đến giúp em.

Nói xong anh liền tiến vào bếp.

Nhìn thấy rau đặt trong chậu rửa, anh hỏi: Rửa cái này phải không?

Ừm.

Cô vừa nói xong, đã thấy anh cởi âu phục, vắt ra ghế, sắn tay áo sơ mi lên, bắt đầu làm việc.

Diệp Phồn Tinh đang nấu canh, thấy anh đứng đó làm, có chút bội phục nói: Anh thật lợi hại, còn biết rửa rau.

Cô vừa nói xong, chỉ nghe thấy Phó Cảnh Ngộ bật cười, Em trêu anh đấy à? Rửa rau có gì mà lợi hại? Thì ra trong mắt em anh lại là kẻ ăn hại đến như thế?

... Diệp Phồn Tinh bối rối: Không, chỉ là không nghĩ tới anh lại làm những thứ này.

Lúc trước đi học, ở bên ngoài ở một mình, thỉnh thoảng sẽ tự nấu cơm. Phó Cảnh Ngộ giải thích xong, nhìn cô một cái: Nhưng mà gọi là cố nhuốt thôi, không ngon lắm.

Em rất muốn nếm thử một lần. Diệp Phồn Tinh cười nói.

Phó Cảnh Ngộ nói: Ngày mai anh rảnh, buổi tối em cứ mua đồ ăn sống về chờ anh, anh nấu cơm cho em ăn.

Dáng vẻ mong đợi của anh làm cho Diệp Phồn Tinh có chút ngượng ngùng, Em chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Anh bận rộn như vậy, để sau đi.

Không sao, cứ quyết định như vậy đi.

Phó Cảnh Ngộ rửa rau xong, nhìn trong phòng bếp còn việc gì có thể làm, anh đều chủ động làm, quả thực là người đàn ông lên được phòng khách xuống được nhà bếp.

Diệp Phồn Tinh nấu ăn, cũng không để ý tới anh.

Đột nhiên anh vòng tay từ phía sau ôm cô.

Tay cầm lấy muỗng canh của cô run một cái, trong lòng có một giọng đang nói, chúng ta đã ly dị rồi.

Nhưng mà, lại không thể nói ra miệng.

Hai ngày nay không gặp mặt, cô rất nhớ anh. Buổi tối căn bản không ngủ được, nhưng mà vừa nghĩ tới đã ly dị rồi, cô không dám mặt dày gọi điện thoại cho anh.

Phó Cảnh Ngộ ôm cô,mặt anh gác lên vai của cô, nhìn nồi canh nói, Em nói xem,nếu chúng ta không ly dị thì tốt biết bao, mỗi ngày cùng nhau nấu cơm như thế này.

Căn phòng này rất nhỏ, nhưng lại tràn đầy cảm giác gia đình.

Diệp Phồn Tinh không trả lời câu hỏi đó, chỉ nói là: Anh ra bên ngoài chờ đi, em nấu sắp xong rồi.

Không sao, anh ở đây giúp em. Âm thanh của Phó Cảnh Ngộ rất ôn nhu, anh cứ ôm mình như vậy, Diệp Phồn Tinh cảm giác tay không linh hoạt được.

Hình như anh nhìn ra cô đang quẫn bách, buông lỏng tay ra ra, một tay kia cùng cô cầm cái muỗng quấy nồi canh, Nhìn trông ngon nhỉ.

Diệp Phồn Tinh cầm bats nhỏ, múc một chút canh, đưa tới bên miệng hắn, Anh nếm thử đi.

Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, nhấp một miếng, Mùi vị không tệ.

Anh cúi xuống, kéo gần khoảng cách của hai người. Diệp Phồn Tinh nhìn gương mặt anh tuấn này, không nhịn được mà ngây người.

Có thể là bởi vì lúc trước mỗi ngày đều nhìn thấy anh, cho nên không cảm nhận được.

Như bây giờ, đã hai ngày mới nhìn thấy anh, mới phát hiện anh có thể ở bên cạnh mình, là điều trân quý dường nào.

Phó Cảnh Ngộ đặt bát xuống, thấy cô mở to mắt nhìn mình chằm chằm, dừng một chút.

Diệp Phồn Tinh đang muốn nhìn ra chỗ khác, một giây kế tiếp, lại thấy anh chủ động cúi thấp đầu, hôn lên môi của cô.

Đôi môi mềm mại ấm nóng kia làm trái tim của cô nhảy loạn xạ.

Phó Cảnh Ngộ tay đặt bên hông của cô gia lực, kéo cô dính sát vào anh, nụ hôn càng trở nên cuồng dã mãnh liệt.

###

Aaaaaaaaaa......

Lại bị chúng nó làm mù luôn mắt chó bạch kim của Sữa rồi, mau like và bỏ phiếu để đọc chương tiếp theo ngay nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.